“Hợp sức, phá trận!”
Đảo chủ đảo Huyền Ma quát lớn, Tần Vô Song và nhóm đảo chủ đảo Ma Vân lập tức gật đầu đáp lại. Mọi người dự định hợp sức, nhưng khi họ vừa phản ứng thì phi kiếm đầy trời đã kết thành những trận pháp nhỏ, lần lượt tấn công mỗi người, ép đám người Tần Vô Song, đảo chủ đảo Huyền Ma không thể không ra tay chống đỡ.
“Mặc dù uy lực của kiếm trận này rất lớn, nhưng không thể phát huy hết uy lực, nếu một trong số chúng ta bị nhốt vào thì có lẽ sẽ khó mà phá trận thoát thân. Nhưng nay năm chân thần chúng ta đều bị nhốt ở đây, muốn phá kiếm trận này cũng không khó. Chúng ta dốc hết sức ra tay, trong phòng mười giây chắc chắn có thể phá tan một góc, thoát khỏi kiếm trận.” Sau khi đối kháng với kiếm trận, đảo chủ đảo Huyền Ma cuối cùng cũng lộ vẻ vui mừng, kêu to. Không chỉ là đảo chủ đảo Huyền Ma mà ngay cả đám Tần Vô Song cũng cảm nhận được.
“Tránh ra cho ta!”
“Phá trận!”
Mọi người lần lượt quát lớn, không một ai giấu nghề, đều muốn dùng thủ đoạn mạnh nhất để phá Tru Thần Kiếm Trận trong thời gian ngắn nhất.
“Nhan Thái Khôn, chúng ta có thể trốn thoát hay không còn trông cậy vào ông.
“Nhan Thái Khôn, hãy giữ chân Lâm Bình một khoảng thời gian, đừng chết quá sớm!”
Cùng lúc này, hầu hết mọi người đều toát ra ý tưởng tương tự. Hy vọng Nhan Thái Khôn mạnh hơn họ nghĩ, có thể níu chân Lâm Bình một chút thời gian, cho dù chỉ là một giây.
Bị Lâm Bình theo dõi, Nhan Thái Khôn đã cả kinh, nào rảnh suy nghĩ chuyện khác, chỉ một lòng muốn bỏ trốn. Ông ta biết rõ vì Nhan Kha nên Lâm Bình vốn đã đối địch với mình, bây giờ mình lại chạy tới hợp tác với Tần Vô Song chuẩn bị giết chết Lâm Bình, vậy thì không lẽ nào mà Lâm Bình lại buông tha cho mình. Một khi bị Lâm Bình đuổi theo, e rằng mình sẽ chỉ còn đường chết mà thôi.
Nhưng không lâu sau, Nhan Thái Khôn phát hiện một chuyện vừa nằm trong dự đoán vừa nằm ngoài dự đoán của mình, đó chính là dù ông ta chạy nhanh đến mấy thì tốc độ vẫn không thể sánh bằng Lâm Bình.
“Chết!”
Nhan Thái Khôn nghe thấy một chữ, đồng thời nhận thấy lực lượng chí dương chí cương bá đạo ập đến sau lưng mình. Cũng như lúc Hồ Dĩ Mi bị Lâm Bình đấm chết, ông ta cảm nhận được lực lượng kim thân mạnh tuyệt đối đó.
“Không thể nào! Bổn tọa không có khả năng chết ở đây!” Nhan Thái Khôn quát lớn, xoay người chém ra thần binh, lực lực bùng nổ triệt để, thậm chí đã tạo ra hiệu quả “tự hại mình hại người”. Chẳng qua, dù đã đến nước này, Nhan Thái Khôn vẫn bị Lâm Bình đấm bay ra ngoài, máu phun tung tóe. Điều duy nhất khiến Nhan Thái Khôn cảm thấy may mắn là Hồ Dĩ Mi đã chết bất đắc kỳ tử dưới cú đấm của Lâm Bình, còn mình thì dù ngũ tạng lục phủ bị thương, nhưng vẫn giữ được tính mạng. Trong khoảng thời gian ngắn, Nhan Thái Khôn không biết mình nên cười vì may mắn hay nên khóc vì bi kịch. Chung quay Hồ Dĩ Mi đã chết, mà mình còn sống, điều này đáng được ăn mừng.
Nhưng kẻ đã đấm ông ta bị thương lại là kẻ mà trước kia, ông ta tiện tay có thể nghiền chết; mà bây giờ, ông ta không phải là đối thủ của đối phương. Cảm xúc trong lòng Nhan Thái Khôn rất phức tạp, nhưng vẫn không bằng khát vọng sống sót.
“Lâm Phàm… Không, Lâm Bình, cậu Lâm, tôi với Nhan Quảng Kiệt là anh em, tôi là trưởng bối của Nhan Kha, là bác của cô ấy, cậu…” Nhan Thái Khôn quát lớn, muốn nói rõ quan hệ giữa mình và Nhan Quảng Kiệt, Nhan Kha cho Lâm Bình nghe để giữ được mạng sống.
Nhưng ông ta còn chưa nói hết “cậu không thể giết tôi” thì đã bị Lâm Bình ngắt lời: “Ông mà cũng xứng lôi kéo quan hệ với Nhan Kha ư?”
“Nếu không có quan hệ này thì có lẽ tôi sẽ tha cho ông, nhưng ông là bác của Nhan Kha, đã từng nhớ thân tình giữa ông với cô ấy chưa?” Lâm Bình hừ lạnh.
“Cậu không thể giết tôi!”
“Không thể giết tôi!” Nhan Thái Khôn vô cùng kinh sợ. Trạng thái đỉnh phong mà ông ta vẫn không phải là đối thủ của Lâm Bình, vậy thì bây giờ ông ta đã bị thương nặng, sao có thể đón được một cú đấm của Lâm Bình?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!