Trên đường đuổi giết Tần Vô Song Lâm Bình không hề nương tay. Ai dám chặn đường, Lâm Bình sẽ giết kẻ đó. Sau khi xử lý liên tiếp bốn chân thần, không còn kẻ nào dám ra mặt.
“Tần Vô Song, anh thực sự rất thông minh, tiếc rằng cuối cùng chỉ có thể bị rơi vào bẫy của mình.” Ánh mắt Lâm Bình tràn đầy sát khí.
Tần Vô Song đi một đường còn khuyến khích đám chân thần kia tìm kiếm tung tích của Lâm Bình, vậy thì bất kể Lâm Bình đuổi giết mình hay là âm thầm rời đi đều có khả năng gặp gỡ đám chân thần này, khó khăn sẽ tăng gấp mấy lần. Nếu là người khác thì có lẽ sẽ đúng như thế, nhưng tiếc rằng những chân thần mà Lâm Bình mạnh nhất cũng chỉ là chân thần trung kỳ mà thôi. Sao có thể là kẻ địch của Lâm Bình? Do đó thậm chí làm giảm tốc độ bỏ trốn của Tần Vô Song. Nếu Tần Vô Song tăng tốc hết sức trở về đảo Thần Ma sau khi rời khỏi đảo Ma Linh, sau khi Lâm Bình cứu Nhan Kha xong lại đuổi theo anh ta thì chưa chắc đã đuổi kịp để chặn giết trước khi Tần Vô Song kịp về đến đảo Thần Ma.
Nhưng bây giờ, dựa theo tốc độ đi rồi lại dừng của Tần Vô Song thì Lâm Bình dám chắc không lâu sau, mình sẽ có thể chặn giết anh ta. Lâm Bình bay vọt một mạch dựa theo cảm ứng từ dấu ấn tinh thần trong tay Tần Vô Song. Cuối cùng dừng lại gần một hòn đảo đầy hương thơm cỏ lạ, tỏa ra mùi thơm khiến người ta say đắm.
Có điều Lâm Bình không hề say mê mà chỉ lạnh lùng. Dựa theo “Địa Lý Chí: Hải Vực Loạn Ma” ghi lại thì Lâm Bình biết hòn đảo này tên là đảo Mị Ma, trên đảo chủ yếu là phụ nữ.
“Tần Vô Song đang ở đây.” Lâm Bình khẽ híp mắt, nở nụ cười lạnh lẽo: “Không chỉ có thể, chắc trên đảo vẫn còn chân thần khác, xem ra Tần Vô Song lại tìm được tự tin rồi.”
Nếu đã xác định Tần Vô Song đang ở đây thì Lâm Bình không che giấu khí tức của mình, cho dù Tần Vô Song tìm người giúp đỡ, chỉ cần không phải là Thiên Ma và Lạc Thần đến đây thì không ai có thể ngăn cản mình.
“Tần Vô Song, cút ra đây nhận lấy cái chết đi!!!”
Giọng Lâm Bình vang vọng khắp hòn đảo như tiếng sấm nổ đùng đoàng trên bầu trời đảo Mị Ma, hơn nữa còn liên tục sinh ra hồi âm, tiếng kêu kéo dài mãi không dứt.
“Lâm Bình, cậu có thể đuổi tới đây ư?”
Ngay khi giọng Lâm Bình còn đang vang vọng trên đảo Mị Ma thì giọng Tần Vô Song cũng vang lên, hơn nữa nghe hơi kinh hoàng, cứ như thể còn chưa sẵn sàng, không ngờ Lâm Bình lại đuổi giết tới tận đảo Mị Ma.Đồng thời Tần Vô Song cũng chạy trốn theo một hướng khác, không hề giấu khí tức của mình, có thể khiến Lâm Bình thấy rõ Tần Vô Song đang chạy trốn.
“Xuống địa ngục để Diêm Vương dạy anh cái gì là diễn xuất đi!” Đôi mắt Lâm Bình lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng, đồng thời vỗ lên eo phải. Thoáng chốc, Tu La, Bạch Hồng, Phù Dung, Cửu U, Lưu Quang, Thâm Ảm, Kinh Mộng, Hàn Nguyệt, Cầu Long, chín tia sáng trực tiếp nhắm ngay Tần Vô Song, bay vùn vụt về phía anh ta.
“Chết tiệt, trừ lực lượng kim thân, tại sao lực lượng căn nguyên của cậu ta cũng cho mình áp lực cực lớn?” Thấy chín tia sáng đánh về phía mình, Tần Vô Song âm thầm cả kinh, sắc mặt thay đổi. anh ta vốn định dụ Lâm Bình nhảy vào đảo Mị Ma để rơi vào đại trận hộ đảo, nhưng lúc này Tần Vô Song lại biến giả thành thật, phải cố gắng trốn thoát chính tia sáng của Lâm Bình. Nếu là trước kia, cho dù gặp nguy cơ thì Tần Vô Song vẫn dám chống lại Lâm Bình, nhưng đến nay, sau khi kiến thức sự lợi hại của Lâm Bình, Tần Vô Song đã quyết định phải tránh né, đừng chọi cứng với Lâm Bình. Thế nên Tần Vô Song thật sự bắt đầu né tranh. Nhưng ngay sau đó, Tần Vô Song lộ vẻ mừng như điên. Bở vì sau khi đánh ra chín tia sáng, Lâm Bình bắt đầu xông vào đảo Mị Ma, tiến vào sát cục mà họ đã chuẩn bị sẵn cho Lâm Bình.