“Kẻ giết đảo chủ Quỷ Vực là đại thành kim thân Lâm Bình!!!”
“Kẻ giết lão tổ nhà họ Hồ chính là đại thành kim thân Lâm Bình!”
Lâm Bình đuổi theo hướng Tần Vô Song bỏ chạy, máu nhuộm đỏ một đường. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đã có liên tục bốn chân thần chết trong tay Lâm Bình trên đường đuổi theo Tần Vô Song. Hơn nữa mỗi một lần, Lâm Bình đều sẽ chủ động để lại họ tên. Không lâu sau, tên tuổi của Lâm Bình lại vang vọng khắp vùng biển Loạn Ma như “Lâm Phàm” trước kia.”
“Lâm Phàm… À không, Lâm Bình đã trở về vùng biển Loạn Ma rồi ư?”
“Cậu ta đang đuổi giết Tần Vô Song?”
“Hơn nữa còn đại khai sát giới, liên tục giết chết mấy vị chân thần?”
Người ở vùng biển Loạn Ma nghe nói chuyện này đều trợn mắt há hốc mồm, gần như không tin vào tai mình. Mà theo Lâm Bình đi một đường, tin tức cũng như lốc xoáy càn quét ra chung quanh. Toàn bộ vùng biển Loạn Ma đã bị rối loạn.
Trên một hòn đảo chủ yếu là phụ nữ, đảo chủ cũng là người phụ nữ trung niên còn chút phong vận, lúc này Tần Vô Song đang ở trong cung Mị Ma.
“Cậu Vô Song, có tin tức truyền đến, Lâm Phàm liên tục giết đảo chủ U Minh, đảo chủ Quỷ Vực, lão tổ nhà họ Hồ… Nay đã bay về phía đảo Mị Ma chúng tôi, e rằng chỉ cần nửa canh giờ nữa, thậm chí chưa đầy nửa canh giờ, cậu ta sẽ đuổi tới nơi này.” Sau khi nghe bẩm báo, đảo chủ Hồ Dĩ Mi cau mày nhìn về phía thiếu chủ Tần Vô Song của cung Thần Ma đang được mình chiêu đãi bằng nghi thức cao nhất. Tin truyền đến khiến bà ta quá rúng động, đồng thời cũng không phù hợp với lời nói của Tần Vô Song chút nào.
“Cái gì?” Nghe tin tức này, không chỉ đảo chủ Hồ Dĩ Mi nhíu mày mà cả Tần Vô Song cũng phản ứng rất mãnh liệt.
“Đảo chủ Hồ, bà nghe tin từ chỗ nào vậy?” Tần Vô Song nhìn chằm chằm Hồ Dĩ Mi, trầm giọng hỏi.
“Tin tức truyền ra từ đảo U Minh, đảo Quỷ Vực… Mỗi khi giết một người, Lâm Phàm đều sẽ để lại một câu kẻ giết người là đại thành kim thân Lâm Bình, sao có thể là giả?” dhm biết Tần Vô Song hỏi ý này làm gì, cho nên trực tiếp trả lời.
“Đảo U Minh? Đảo Quỷ Vực? Nhà họ Hồ?” Tần Vô Song nhíu mày, trong lòng sóng gió mãnh liệt. Anh ta biết rõ, bất kể là đảo chủ Đoàn U Minh của đảo U Minh hay là đảo chủ đảo Quỷ Vực, lão tổ nhà họ Hồ thì đều là những chân thần mà mình tiếp xúc trên đường chạy trốn về cung Thần Ma. Ví dụ như lúc này, anh ta đang bái phỏng đảo chủ Hồ Dĩ Mi của đảo Mị Ma. Nếu là trước kia, cho dù anh ta lầ thiếu chủ của cung Thần Ma, lời nói của anh ta mặc dù cũng sẽ được các chân thần coi trọng, nhưng sẽ không thực sự để trong lòng. Nhưng bây giờ anh ta đã đột phá đến chân thần, thế nên lời nói của anh ta đã có thể đại biểu cho ý chí của Thiên Ma và Lạc Thần của cung Thần Ma. Cho nên khi anh ta bái phỏng xong, nhóm Đoàn U Minh vốn còn có thù với Lâm Bình nên đương nhiên sẽ coi trọng.
Nhưng Tần Vô Song không ngờ nhóm Đoàn U Minh lại trực tiếp chết trong tay Lâm Bình.
“Chết tiệt! Cậu ta chẳng những không chạy mà còn dám đuổi giết mình ngang nhiên như thế, thậm chí còn giết chết bao nhiêu chân thần, gây ra chấn động lớn, cậu ta điên rồi hay là chán sống?”
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song lại hơi bất an. Anh ta cho rằng đáng lẽ Lâm Bình phải lập tức đưa Nhan Kha và Nhan Quảng Kiệt lặng lẽ bỏ trốn mới đúng, thế thì mới có thể sống sót, tránh bị cung Thần Ma tìm được. Anh ta báo tin của Lâm Bình cho các chân thần trên đường bỏ chạy là để phòng ngừa Lâm Bình sẽ thật sự đuổi giết mình, nhưng còn vì Tần Vô Song muốn mượn tay các chân thần ở vùng biển Loạn Ma để truy tìm tung tích của Lâm Bình, phòng ngừa Lâm Bình âm thầm trốn chạy, sau này không tìm được người. Nhưng bây giờ Lâm Bình làm thế, chắc chắn sẽ bại lộ hành tung. Chỉ cần cha mẹ Thiên Ma và Lạc Thần của anh ta phản ứng lại, ra tay chế tài thì Lâm Bình chắc chắn sẽ không còn đường sống. Thế thì tại sao Lâm Bình lại điên cuồng đến mức không để ý tới mạng sống của cậu ta, kiên quyết đuổi giết mình tới cùng? Nếu thật sự là vậy thì Tần Vô Song có thể tưởng tượng được sát ý ngập trời trong lòng Lâm Bình, không khỏi bối rối. Với thực lực hiện tại của Lâm Bình, còn có chiến tích chém giết nhiều chân thân mà thật sự đuổi theo mình thì không cần tốn nhiều thời gian, mình sẽ bị mất mạng. Nghĩ đến khả năng này, Tần Vô Song lại cảm thấy khó chịu. Đối với thiên tài siêu cấp như anh ta mà nói, không thể không thừa nhận mình thua kém kẻ địch là chuyện cực kỳ khó chịu.
“Mình phải mau trốn mới được, trở về cung Thần Ma với tốc độ nhanh nhất. Thế thì mới an toàn.” Tần Vô Song nhanh chóng đưa ra quyết định, sau đó không trì hoãn mà trực tiếp đứng dậy cáo từ: “Đảo chủ Hồ, tôi xin được cáo từ trước.”
Nghe vậy, Hồ Dĩ Mi cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc biết tin này, Hồ Dĩ Mi đương nhiên cũng biết Lâm Bình xông một mạch mà vì đang đuổi giết Tần Vô Song. Nếu Tần Vô Song muốn đi thì Hồ Dĩ Mi rất hoan nghênh. Chứ nếu Tần Vô Song cứ đòi ở lại đây, bà ta lại phải lo lắng đề phòng. Nếu Lâm Bình đánh tới nơi mà bà ta không đứng về phía Tần Vô Song thì sau này, Thiên Ma và Lạc Thần đều sẽ tính sổ với bà ta. Mà làm thế thì Lâm Bình lại có khả năng xử lý mình. Hồ Dĩ Mi sẽ không đồng ý lấy tính mạng của mình để mạo hiểm.
“Vâng, nếu cậu Vô Song có chuyện cần làm thì bổn đảo chủ không giữ lại, mong cậu Vô Song gửi lời hỏi thăm của tôi tới Thiên Ma và Lạc Thần.” Hồ Dĩ Mi không vạch trần mà cười nói. Chỉ cần Tần Vô Song rời đi, bà ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Cho dù Lâm Bình đến đây, bà ta cũng sẽ không nảy sinh xung đột với Lâm Bình.
“Chắc chắn rồi.” Tần Vô Song gật đầu, sau đó rời khỏi cung điện, đôi cánh bạc vươn ra, dự định trở về đảo Thiên Ma với tốc độ nhanh nhất. Song đúng lúc này, một giọng nói truyền tới: “Cậu Vô Song xin dừng bước!”
Ngay sau đó, một lão già bay qua không trung, để lại dòng khí màu trắng, chỉ thoáng chốc đã vượt qua mấy ngàn cây số, xuất hiện gần chỗ Tần Vô Song.
“Nhan Thái Khôn?” Thấy người này, con ngươi của Tần Vô Song co rụt lại, hiển nhiên là nhận ra người này.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!