“Cha ơi, chuyến đi lần này của Lâm Bình quá nguy hiểm, con không yên lòng…” Thấy Lâm Bình rời đi, Nhan Kha không giấu nổi vẻ lo lắng của mình. Bị Lâm Bình nhìn thân thể hai lần, hơn nữa lúc nãy Lâm Bình truyền máu chữa thương cho mình, từ một góc độ nào đó thì cô ta và Lâm Bình đã từng có “quan hệ xác thịt” thân thiết. Trong lòng Nhan Kha đã sớm nhận định cả đời này một là không gả, hai là chỉ gả cho Lâm Bình. Ngày nay Lâm Bình lại vì mình mà mạo hiểm đuổi giết Tần Vô Song, càng khiến Nhan Kha cảm động vô cùng. Sao cô có thể yên tâm nghe lời Lâm Bình rời đi?
“Con gái, nếu con không đi thì e rằng… Sẽ mang lại gánh nặng cho cậu ta…” Nhan Quảng Kiệt thở dài, phức tạp nhìn viên ngọc mà Lâm Bình đưa cho mình. Ông ta là cáo già, sao lại không biết mục đích mà Lâm Bình giành đuổi giết Tần Vô Song.
“Con có thể chọn…” Nhan Kha cắn môi nói. Có điều cô vừa mở lời thì đã bị Nhan Quảng Kiệt ngắt lời: “Không được! Bây giờ con không thể đột phá, cũng không thể vận dụng căn nguyên.”
Nói tới đây, dường như cảm thấy mình quá nghiêm khắc, vẻ mặt Nhan Quảng Kiệt dịu đi: “Con gái, con cũng không muốn sau này sẽ không còn nhiều thời gian nhìn cậu nhóc kia, đúng không?”
Nhan Kha gật đầu.
“Cho nên con phải nhớ kỹ, chưa đến thời điểm thì không được cưỡng chế đột phá, cũng không thể cưỡng chế vận dụng căn nguyên. Con hiểu chưa? Vì con, cũng là vì cha, càng vì mẹ con…” Nhan Quảng Kiệt lại nói.
“Cha, con hiểu rồi.” Đôi mắt Nhan Kha ướt nhòe.
Thấy Nhan Kha gật đầu đồng ý, Nhan Quảng Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Con yên tâm, con đã coi trọng cậu nhóc kia thì sao cha có thể bỏ mặc cậu ấy rơi vào nguy hiểm? Bây giờ cha sẽ đưa con và người của đảo Ma Linh đến không gian Bí Tàng của Côn Bằng Thần Vương, sau đó… Cha sẽ đưa cậu ta về đến nơi an toàn, giao cho con. Đương nhiên cha cũng sẽ bình an vô sự trở về.” Nhan Quảng Kiệt cười nói, ngăn chặn hết những lời mà Nhan Kha muốn nói. Nghe vậy, Nhan Kha cũng không nhiều lời. Chung quy kéo dài thêm một chút thời gian thì có lẽ sẽ tăng thêm nguy hiểm cho cả họ lẫn Lâm Bình.
Sau khi rời khỏi đảo Ma Linh, Lâm Bình trực tiếp bùng nổ tốc độ nhanh nhất có thể, bay về phía đảo Thần Ma. Trong cảm ứng của Lâm Bình, sau khi trốn thoát, Tần Vô Song đã chạy về phía đảo Thần Ma. Song Lâm Bình cũng có phán đoán đại khái. Từ khoảng cách của dấu ấn tinh thần lực mà Lâm Bình để lại trên người Tần Vô Song, kết hợp với tốc độ của anh ta có thể thấy anh đã đã không dùng hết sức tăng tốc độ bay về cung Thần Ma.
“Chẳng lẽ là viện binh ven đường phòng ngửa đuổi giết anh ta?” Lâm Bình khẽ hừ lạnh. Bất kể là vì sao thì cũng hợp ý Lâm Bình. Vậy thì Lâm Bình mới có thể đuổi theo, chặn giết Tần Vô Song trước khi anh ta về đảo Thần Ma.
Đúng như Lâm Bình suy đoán. Sau khi Lâm Bình đuổi theo không lâu, anh đã bị chân thần chặn đường.
“Lâm Phàm… Lúc trước Tần Vô Song nói ngươi xuất hiện ở vùng biển Loạn Ma, xin chúng ta giúp đỡ tìm được ngươi ở vùng biển Loạn Ma, ban đầu ta còn nghi ngờ, ngươi đã đắc tội rất nhiều chân thần ở vùng biển Loạn Ma, đắc tội cung Thần Ma mà sao còn dám xuất hiện?”
“Không ngờ ngươi lại thật sự dám xuất hiện.”
Khi đi ngang qua một hòn đảo tên là đảo U Minh, Lâm Bình bị một cường giả chân thần trung kỳ chặn đường.
“Ngươi là ai?” Lâm Bình dừng lại, nhìn về phía lão già cách mình nghìn mét.
“Bổn tọa đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chính là Đoàn U Minh, đảo chủ đảo U Minh.”
“Lâm Phàm, ngươi kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, cũng dám cướp hết đồ vật của cháu trai ta ở vùng đất Bí Tàng, đúng là to gan…”
Nghe vậy, Lâm Bình lập tức hiểu ra, xem ra tên Đoàn U Minh, đảo chủ đảo U Minh này chặn mình lại là vì cháu trai của ông ta bị mình cướp sạch lúc ở vùng đất Bí Tàng.
“Cho ông một cơ hội, tránh ra!” Ánh mắt Lâm Bình lạnh lùng.
“Nực cười! Để ta xem thử đại thành kim thân có thể đấu ngang chân thần của ngươi có năng lực gì, có phải thật sự đấu ngang….” Đoàn U Minh cười lạnh.
Ở vùng biển Loạn Ma, đại thành kim thân chỉ tồn tại trong ghi chép từ sách cổ và truyền thuyết chứ chưa từng có người nhìn thấy. Cho nên bất kể là Trần Thiên Thác, Ngọc Đỉnh phu nhân hay là Đoàn U Minh, mặc dù hơi kiêng kỵ đại thành kim thân, biết đại thành kim thân có thể đấu với chân thần, nhưng không ai thực sự sợ hãi đại thành kim thân.
Sau đó, Đoàn U Minh cười lạnh một tiếng, đột nhiên xông tới, để lại bóng mờ trong không trung. Đồng thời vài tia lực lượng căn nguyên bắn ra từ ảo ảnh như kiếm quang bay về phía Lâm Bình, không gian rung động, uy thế khủng bố.