“Cấm chế?” Lâm Bình thoáng sửng sốt.
“Chuyện này… Nói ra thì dài lắm…” Nhan Quảng Kiệt thở dài.
“Mẹ tôi đã phong ấn một phần lực lượng trong người tôi. Lúc trước tôi có thể đánh bại Tần Vô Song cũng là vì cái này…” Nhan Kha khẽ hé môi, chậm rãi nói. Nhắc tới mẹ của Nhan Kha, bất kể là cô hay Nhan Quảng Kiệt đều lộ vẻ cô đơn.
Nghe vậy, Lâm Bình hiểu được chuyện này liên quan tới mẹ Nhan Kha. Hơn nữa… Có lẽ câu chuyện không hề tốt đẹp. Lâm Bình không hỏi nhiều.
“Việc cấp bách là phải thanh trừ hết độc tố trong người Nhan Kha.” Nhan Quảng Kiệt kịp thời nói, sắc mặt nặng nờ. Đúng là Tần Vô Song đã nói, loại độc Gai Độc Huyết Mạch này chỉ có tác dụng hữu hạn với chân thần, nhưng lại là khắc tinh của võ giả thần cảnh. Một khi trúng độc thì phải liên tục sử dụng căn nguyên để thay máu cho người trúng độc, loại trừ độc tố.
“Có lẽ là tôi có cách đấy.” Lâm Bình lập tức nói, đồng thời yêu đao Phệ Huyết xuất hiện trên tay Lâm Bình.
Thấy Lâm Bình cầm một thanh đao đỏ tươi kỳ dị, sắc mặt Nhan Quảng Kiệt thay đổi. Lúc trước ông ta chỉ lo chú ý tới Nhan Kha, không chú ý thấy lúc nãy Lâm Bình dùng yêu đao chém ra tấm màn máu hấp thụ độc tố trong không khí. Bây giờ cảm nhận được luồng khí yêu tà từ thanh đao này, Nhan Quảng Kiệt không khỏi nhíu mày. Nhưng nghe Lâm Bình nói là có cách giải độc, Nhan Quảng Kiệt lại vô cùng vui mừng
“Cậu nhóc, cậu nói thật hả?” Nhan Quảng Kiệt kích động hỏi.
“Phải thử xem mới biết được, nhưng tôi cũng nắm chắc bảy tám phần. Chẳng qua…” Lâm Bình dừng lại một chút.
“Sao vậy?” Nhan Quảng Kiệt nhanh chóng nhìn Lâm Bình. Ngay cả Nhan Kha cũng suy yếu nhìn Lâm Bình.
“Chẳng qua… Sợ là sẽ mạo phạm công chúa.” Lâm Bình nói.
“Tính mạng quan trọng hơn, đừng để ý chút tiểu tiết này.” Nhan Quảng Kiệt lập tức nói.
“Lâm Bình, bất kể anh muốn làm gì, tôi đều đồng ý…” Nhan Kha cũng nói, nhưng giọng càng suy yếu hơn. Thấy thế, Lâm Bình không tiếp tục rối rắm mà dẫn Nhan Kha về phủ công chúa trong cung Ma Linh.
“Thu Hương, dẫn tôi đến linh trì của công chúa.” Vào phủ công chúa, Lâm Bình trực tiếp nói với Thu. Anh biết trong phủ công chúa của Nhan Kha có một ao linh tuyền chuyên dành cho Nhan Kha, bên trong có tuyền nhãn loại nhỏ, đó là suối nước sinh mệnh, Lâm Bình muốn truyền máu cho Nhan Kha, sau đó dùng yêu đao Phệ Huyết hấp thụ độc tính của Gai Độc Huyết Mạch trong cơ thể Nhan Kha.
Sau khi Lâm Bình ra lệnh, không chỉ Thu mà cả ba cận thị Xuân Hạ Đông bên cạnh Nhan Kha cũng đều đi theo Lâm Bình vào trong phủ công chúa. Trận chiến trên không trung đảo Ma Linh lúc nãy đã sớm gợi ra sự chú ý của toàn bộ đảo Ma Linh. Lúc này Lâm Bình lại đưa Nhan Kha vào phủ công chúa, ngược lại là Nhan Quảng Kiệt đứng ở bên ngoài, chắp tay sau lưng, sắc mặt nặng nề.
“Đảo chủ đừng lo lắng, công chúa được trời thiên vị, huống chi còn có Lâm hộ pháp, công chúa chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.” Hồ Phỉ Quân, thân phận đã được khôi phục thành đệ nhất chiến tướng của đảo Ma Linh đi đến trước mặt Nhan Quảng Kiệt nói.
“Thuộc hạ cũng tin tưởng công chúa sẽ bình yên vô sự.” Đệ nhị chiến tướng Sở Cuồng cũng lên tiếng.
“Công chúa đương nhiên sẽ không sao.” Nhan Quảng Kiệt kiên định nói.
Một lát sau, Nhan Quảng Kiệt lại nói: “Nhưng các cậu cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, nếu có người muốn rời đi thì có thể đi vào lúc này, tôi sẽ không can ngắn.”
Lâm Bình đã giết Trần Thiên Thác và Ngọc Đỉnh phu nhân, còn làm Tần Vô Song bị thương, vậy thì đã kết thù với cung Thần Ma. Huống chi cho dù Lâm Bình không ra tay thì Nhan Quảng Kiệt cũng sẽ không nương tay, chỉ cần có cơ hội, ông ta cũng sẽ giết đối phương. Cho nên dù Lâm Bình không phải là người của đảo Ma Linh thì thời khắc này, đảo Ma Linh cũng đã trở thành kẻ địch của cung Thần Ma.
Ở vùng biển Loạn Ma này, người trở thành kẻ địch của cung Thần Ma chưa bao giờ có kết cục tốt, cho nên… Nhan Quảng Kiệt sẽ không ép họ. Người muốn rời đi, ông ta sẽ không ngăn cản, cũng sẽ không giết chết ngay tại chỗ như một phản đồ.
Các chiến tướng của đảo Ma Linh cũng hiểu được ý của Nhan Quảng Kiệt. Cho dù Nhan Quảng Kiệt không nói, họ cũng biết e rằng đảo Ma Linh sẽ không có kết cục tốt. Mọi người đều im lặng, thời gian dần dần trôi qua vẫn không một ai lên tiếng. Những người tụ tập ở đây còn đang đấu tranh nội tâm. Thứ nhất là tâm huyết nam nhi không cho phép họ rời đi vào thời điểm này, thứ hai là lo lắng Nhan Quảng Kiệt chỉ muốn dụ dỗ những kẻ muốn bỏ chạy trước khi ra trận nên mới nói thế.
“Đảo chủ đại nhân… Thuộc hạ… Xin đi trước!” Cuối cùng, đệ bát chiến tướng lên tiếng trước.
Nhan Quảng Kiệt khoát tay. Đệ bát chiến tướng lo lắng đề phòng mãi, thấy Nhan Quảng Kiệt không tức giận thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng rời đi. Có đệ bát chiến tướng làm gương, ngay sau đó lại có người đứng dậy. Nhan Quảng Kiệt đều không từ chối. Cuối cùng Nhan Quảng Kiệt nhìn đệ nhất chiến tướng Hồ Phỉ Quân, đệ nhị chiến tướng Sở Cuồng, đệ tam chiến tướng Viên Bảo Thiên, đệ lục chiến tướng Hạ Quốc Bằng.
“Các cậu không đi hả?” Nhan Quảng Kiệt nhìn họ.
“Ơn tri ngộ của công chúa, thuộc hạ không dám quên.” Chiến tướng hạng sáu Hạ Quốc Bằng khom lưng nói.
“Nếu thuộc hạ rời đi vì sợ hãi thì kiếp này sẽ không thể nào tiến thêm…” Chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân cũng lên tiếng.
Tại cung Thần Ma.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!