“Tần Vô Song, ngươi đáng chết!” Thấy Tần Vô Song xông về phía mình và Nhan Kha, Nhan Quảng Kiệt gầm lên, đồng thời dẫn Nhan Kha trọng thương bỏ chạy ra xa.
“Muộn rồi!” Nhưng lúc này, Tần Vô Song lại cười dữ tợn. Thì ra không biết từ khi nào, bình hồ lô màu xanh đậm trong tay anh ta đã bị mở ra. Khi Tần Vô Song lên tiếng, sắc mặt Nhan Quảng Kiệt cũng thay đổi, một luồng lực lượng căn nguyên gần như cuồng bạo bùng nổ từ trên người Nhan Quảng Kiệt, hình thành một tấm chắn trước mặt ông ta, sau đó khép lại, bao bọc kín mít như vỏ nhộng.
“Roẹt!” Cùng lúc đó, tiếng động như vải xé rách vang lên, một tấm màn máu xuất hiện trước người Nhan Kha và Nhan Quảng Kiệt. Khi thấy tấm màn máu, sắc mặt Nhan Quảng Kiệt dịu đi nhiều.
“Lâm Bình, vô ích thôi. Tất cả những gì cậu làm đều chỉ là phí công!”
Thấy Lâm Bình và Nhan Quảng Kiệt đều bày ra thủ đoạn, Tần Vô Song không không hề lo lắng mà cười lạnh một tiếng, vỗ cánh biến mất tại chỗ. Đúng là Lâm Bình nghĩ, anh ta không hề có ý định đến gần Nhan Kha và Nhan Quảng Kiệt, chỉ cần đến khoảng cách phù hợp là được.
“Có giỏi thì cậu từ bỏ Nhan Kha, đuổi theo tôi đi!”
“Ha ha ha!”
Thấy Lâm Bình không đuổi giết mình mà bay về phía Nhan Kha, Tần Vô Song biết mình đã thành công, không nhịn được điên cuồng cười to. Còn chuyện sau này Lâm Bình sẽ giết mình? Tần Vô Song không cho rằng Lâm Bình có cơ hội đó. Chỉ cần anh ta trở về đảo Thần Ma, có cha mẹ ở đó, Lâm Bình dám xông vào đảo Thần Ma thì sẽ chỉ còn một con đường chết. Thậm chí chỉ cần mình truyền tin tức về, một khi Lâm Bình trốn không đủ nhanh thì cũng sẽ chạy trời không khỏi nắng.
“Chỉ cần hôm nay mình không chết, lại cho mình thời gian, mình tin chắc sẽ vượt qua cha mình, trùng kích cảnh giới thần vương trong truyền thuyết! Lúc đó Lâm Bình lại là cái thá gì? Mày chẳng qua chỉ dựa vào đại thành kim thân mà ra oai nhất thời thôi!”
Tần Vô Song vừa chạy trốn vừa hừ lạnh. Nhưng ngay khi anh ta đang đắc ý thì một tia phủ ý không biết xuất hiện từ lúc nào, đến khi Tần Vô Song phát hiện thì đã muộn. Tần Vô Song vội vã ra chiêu, song lại không phải là đối thủ của tia phủ ý này.
“Phụt!” Tần Vô Song trực tiếp phun máu tươi, vẻ đắc ý kiêu ngạo đã biến mất, sắc mặt biến thành trắng bệch. Thì ra không biết từ khi nào, Lâm Bình đã lặng lẽ chém một phát búa, không có uy thế ầm vang như trước mà lặng lẽ đến gần. Tần Vô Song không dám nhiều lời, vội vã trốn thoát.
“Tần Vô Song, không giết anh, Lâm Bình tôi đây sẽ tự sát ở vùng biển Loạn Ma!” Đôi mắt Lâm Bình lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo. Nhưng không tiếp tục đuổi bắt Tần Vô Song mà chém ra một búa thu hút sự chú ý của Tần Vô Song, đồng thời âm thầm dùng bí pháp trong “Luyện Thần Quyết”, lặng lẽ để lại dấu ấn tinh thần lực trên người Tần Vô Song. Vậy thì dù làlên trời cao xuống suối vàng, bất kể Tần Vô Song chạy đi đâu, Lâm Bình cũng có thể tìm thấy anh ta, róc xương lột da
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!