“Thiếu chủ, đi thôi…”
Ngọc Đỉnh phu nhân thấy Lâm Bình lại giơ nắm tay, còn chưa đấm ra thì đã có tiếng nổ vang trong đất trời, không gian cũng chấn động, vội vàng xông đến bên cạnh Tần Vô Song, kinh hãi kêu lên. Từ cú đấm của Lâm Bình có thể đánh bay Tần Vô Song, đấm vỡ bùa hộ mệnh mà Thiên Ma cho anh ta, Ngọc Đỉnh phu nhân đã biết mặc dù Tần Vô Song là thiên tài, nhưng bàn về thực lực thì thua xa Lâm Bình có đại thành kim thân. Hơn nữa Ngọc Đỉnh phu nhân cũng phát hiện,cho dù Tần Vô Song có thiên phú ngút trời, nhưng sau khi thua Lâm Bình, tâm tính của anh ta đã thay đổi rất nhiều. Ít nhất khi đối mặt với Lâm Bình, thậm chí là gặp chuyện liên quan tới Lâm Bình, mặc dù Tần Vô Song không e ngại, nhưng rất khó đối xử với Lâm Bình như đối thủ bình thường. Không thì Tần Vô Song sẽ không đòi nạp Nhan Kha làm thiếp chỉ vì Lâm Bình. Bây giờ Lâm Bình lại biểu hiện thực lực mạnh mẽ, nếu… Tần Vô Song không biết tiến thối, vì sĩ diện mà kiên quyết tử chiến với Lâm Bình thì hậu quả sẽ rất khó đoán trước. Một khi Tần Vô Song xảy ra chuyện thì bà ta và Trần Thiên Thác cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Hơn nữa Tần Vô Song chưa đi, hai người họ cũng không thể rời đi.
Sau khi kiến thức uy lực đại thành kim thân của Lâm Bình, Ngọc Đỉnh phu nhân mới nhớ tới ghi chép trong sách cổ, hiển nhiên bà ta đã không còn ý định muốn chiến đấu với Lâm Bình. Huống chi bên cạnh còn có một Nhan Quảng Kiệt sẽ gia nhập chiến trường bất cứ lúc nào. Tình huống cực kỳ bất lợi với họ.
“Không thể nào…!”
“Không thể nào…!”
Sau khi bị đánh bay, vẻ mặt Tần Vô Song tràn ngập khó tin, hoàn toàn không dám, hoặc là nói không muốn tin rằng mình đã đột phá chân thần mà vẫn không thể đón được một cú đấm của Lâm Bình.
“Thiếu chủ, mau rút lui…” Trần Thiên Thác cũng nhịn thương tích bị Lâm Bình đâm xuyên ngực làm lan tới ngũ tạng lục phủ, dùng hết sức chạy đến bên cạnh Tần Vô Song.
“Các người, ai cũng không chạy được.” Song đúng lúc này, giọng nói của Lâm Bình vang lên, lạnh lẽo như dưới sông băng ngàn năm khiến người ta lạnh buốt. Cùng lúc đó, cú đấm của Lâm Bình lại tung ra.
Lần này, Lâm Bình vẫn dùng lực lượng thể xác tung ra cú đấm này. Nếu có người nhìn từ bên cạnh thì sẽ phát hiệncú đấm của Lâm Bình sáng chói như mặt trời, mọi thứ trên thế gian như bị phai màu, không thể so sánh với nó
“Không ổn!” Ngọc Đỉnh phu nhân và Trần Thiên Thác cảm nhận được uy thế khủng bố trong cú đấm của Lâm Bình, trong lòng kinh hãi. Hai người lập tức ra tay chặn lại cú đấm của Lâm Bình.
“Thần Lôi Ấn!”
Trần Thiên Thác cắn răng, tay trái đè lên vết thương bị Lâm Bình đâm xuyên, một loại thần binh trông như con dấu lớn xuất hiện trên tay phải, sấm sét vờn quanh. Sau đó, Thần Lôi Ấn này bị Trần Thiên Thác ném lên cao. Thoáng chốc, Thần Lôi Ấn nhanh chóng xoay tròn trong không trung, vô số lực lượng căn nguyên hóa thành sấm sét đánh xuống. Trong đó còn có mấy tia sấm to bằng tay người đánh vỡ không gian, đâm thẳng về phía Lâm Bình.
Bên kia, Ngọc Đỉnh phu nhân cũng không nhàn rỗi, vươn tay đập lên eo. Nhất thời một tia sáng màu đỏ ánh vàng bay ra từ bên eo bà ta, rõ ràng là một thanh thần binh đoản kiếm, mang theo sắc bén kiếm ý chĩa thẳng vào Lâm Bình.
Sau khi đánh ra chiêu thức, hai người đứng ở hai bên, định đưa Tần Vô Song rời đi. Mặc dù họ tin rằng Lâm Bình mạnh đến mấy thì công kích của hai người cũng có thể ngăn cản một khoảng thời gian, nhưng cũng chỉ là ngăn cản mà thôi. Hai người không ngạo mạn cho rằng chỉ cần làm thế thì sẽ giết chết Lâm Bình có đại thành kim thân. Cho nên hai người không hề chần chờ, mỗi người kéo một cánh tay của Tần Vô Song vẫn còn đang đòi ganh đua cao thấp với Lâm Bình lùi về sau.
“Thiếu chủ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cậu mới đột phá tới chân thần…” Ngọc Đỉnh phu nhân vừa kéo Tần Vô Song lùi lại vừa khuyên nhủ, sợ Tần Vô Song lại nghĩ quẩn đòi chiến đấu với Lâm Bình. Nói câu không dễ nghe, Tần Vô Song lúc này chỉ mới đột phá chân thần mà thôi, cho dù anh ta có tư chất nghịch thiên, vừa vào chân thần đã vô địch trong chân thần sơ kỳ thì cũng rất khó chiến thắng nếu đối mặt với Ngọc Đỉnh phu nhân. Ngay cả Ngọc Đỉnh phu nhân cũng không muốn trực diện với Lâm Bình, càng không nói tới Tần Vô Song. Một khi Tần Vô Song nghĩ quẩn đòi ganh đua tới cùng với Lâm Bình thì… Chẳng khác nào tự sát.
Nhưng khi Ngọc Đỉnh phu nhân còn chưa nói xong thì Tần Vô Song lại ngước mắt lên: “Tôi biết.”
Vẻ mặt khó tin của Tần Vô Song đã biến mất, thay vào đó là vẻ kiên định. Anh ta bỗng ngộ ra. Ngay sau đó, không chờ Ngọc Đỉnh phu nhân và Trần Thiên Thác kéo mình đi, Tần Vô Song đã tự vươn đôi cánh màu bạc, nhanh chóng bay về phía đảo Thần Ma.
“Muốn chạy à?” Song đúng lúc này, giọng nói của Lâm Bình bỗng vang lên bên tai Tần Vô Song, Ngọc Đỉnh phu nhân và Trần Thiên Thác.
Lâm Bình? Ngọc Đỉnh phu nhân và Trần Thiên Thác đều cả kinh. Nhưng không chờ họ phản ứng lại, Lâm Bình đã gần như xuất hiện trước mặt họ. Ngay sau đó, Trần Thiên Thác thấy ánh sáng màu vàng chói lọi chiếm cứ tầm mắt mình. Ý thức cuối cùng của Trần Thiên Thác cũng dừng lại ở ánh sáng màu vàng sáng chói ấy. Mãi tới khi chết, Trần Thiên Thác vẫn chưa thể nhận ra mình đã… mất mạng. Ông ta đường đường là chân thần, trưởng lão cung Thần Ma, còn mấy trăm năm tuổi thọ, quyền lực vô tận, thậm chí tương lai võ đạo xán lạn hơn. Nhưng cuối cùng, mọi thứ cứ như ảo ảnh trong mơ. Trần Thiên Thác bị Lâm Bình đấm chết ngay tại chỗ, rơi thẳng xuống dưới.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!