“Thế này thì tốt quá.” Nhan Kha rúc vào lòng Lâm Bình, nở nụ cười yếu ớt thê thảm, nhưng lại mang theo hương vị hạnh phúc.
Sau khi đánh tan nhát kiếm của Tần Vô Song, vẻ mặt Lâm Bình lạnh lùng, đồng thời cảm nhận được Nhan Kha rúc vào lòng mình. Lâm Bình không khỏi thở dài, nhưng không ngại ngùng như trước mà nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Nhan Kha, từng tia khí bổn nguyên tinh thuần được Lâm Bình truyền vào người Nhan Kha, chữa trị thương tích cho cô.
Nhan Kha cũng lập tức cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của Lâm Bình, sắc mặt không khỏi đỏ ửng. Ngay sau đó, cô ta cảm nhận được dòng nước ấm chảy vào người mình, thương tích cũng nhanh chóng được từng luồng lực lượng bao bọc, ngăn cản vết thương chuyển biến xấu, thậm chí đã bắt đầu chữa trị vết thương trong người.
“Lâm Bình, cảm ơn anh.” Nhan Kha nhẹ giọng nói. Lâm Bình kịp thời xuất hiện không chỉ giải cứu cô, mà còn cứu cha cô.
“Công chúa, đại ân của cô không có gì báo đáp, nếu những kẻ này dám cả gan làm cô bị thương thì tôi sẽ tự tay chém đầu họ, báo thù cho cô.” Lâm Bình nói, sau đó buông Nhan Kha ra.
Đôi mắt Nhan Kha hơi tối sầm. Cô không biết là vì Tần Vô Song đánh tới nên Lâm Bình mới thả cô ra, hay là vì Lâm Bình không muốn ôm cô nên mới nói thế.
“Ừ.” Nhưng Nhan Kha vẫn đáp lời.
Lâm Bình mỉm cười, bước đi giữa không trung như đi trên đất bằng, sau đó xông về phía Tần Vô Song. Lúc này, Tần Vô Song thấy chiêu đầu tiên thất bại nên đã thi triển ra chiêu thứ hai.
“Phá Tiêu!” Tần Vô Song cầm kiếm, năng lượng thiên địa trong vòng mấy cây số chung quanh đều bị thu hút, hội tụ về phía trường kiếm trong tay anh. Nếu có người đứng ở cao hơn nhìn xuống thì sẽ phát hiện năng lượng thiên địa chung quanh cứ như một hồ nước, còn trường kiếm trong tay Tần Vô Song chính là lốc xoáy hút lấy năng lượng chung quanh.
“Crack!”
Bỗng nhiên sấm chớp nổi lên.
“Chém!”
Tần Vô Song khống chế vô số năng lượng lại chém ra một kiếm. Năng lượng thiên địa bị anh ta quấy rối như núi lửa bị dồn nén lâu ngày, cuối cùng cũng tìm thấy điểm bùng nổ mà phun trào, đổ ập về phía Lâm Bình.
“Chút tài mọn! Dốc sức phá vỡ!”
Song đối mặt với một kích đáng sợ này, Lâm Bình vẫn bình tĩnh như thường, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó tung ra một cú đấm. Giờ khắc này, cú đấm của Lâm Bình cứ như viên đạn pháo màu vàng bắn ra ngoài. Lâm Bình cũng lao ra theo cú đấm, đấm thẳng về phía luồng năng lượng hung mãnh đánh về phía mình, để lại sóng khí màu trắng đi ngược dòng khí.
“Chết!” Lâm Bình hừ lạnh, một cú đấm tách biệt đường sinh tử. Dù thế công của Tần Vô Song mạnh đến mấy, uy lực lớn đến mấy thì cũng đều bị Lâm Bình phá vỡ. Cuối cùng, cú đấm màu vàng của Lâm Bình thành công nện thẳng vào ngực Tần Vô Song.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!