“Thất Diệu Định Thiên Thương?” Ngọc Đỉnh phu nhân cả kinh. Cây mâu đâm xuyên ngực Trần Thiên Thác lại chính là “Thất Diệu Định Thiên Thương” của nhà họ Vạn. Nhà họ Vạn chính là một gia tộc chân thần của vùng biển Loạn Ma, Thất Diệu Định Thiên Thương cũng là thần binh! Lúc trước ở vùng đất Bí Tàng, Thất Diệu Định Thiên Thương của nhà họ Vạn đã bị Lâm Bình cướp mất.
“Lâm Bình?” Ngọc Đỉnh phu nhân lại kinh hãi. Người tới chính là Lâm Bình?
“Lâm Bình!!!”
Nghe giọng nói này, Tần Vô Song lập tức nhận ra đó là giọng của Lâm Bình. Trong lòng anh ta cả kinh, sau đó mừng như điên. Lâm Bình xuất hiện rồi ư? Tần Vô Song lập tức bỏ qua Nhan Quảng Kiệt, xoay người nhìn về phía bóng đen nhanh chóng lao về bên này, trong lòng dâng lên chiến ý dày đặc, rút kiếm muốn chiến.
Song ngay khi Tần Vô Song vừa rút kiếm thì Lâm Bình đã xông tới như một thanh kiếm sắc bén thẳng tiến không lùi, chỉ để lại bóng mờ trong không trung. Tần Vô Song thậm chí còn chưa kịp ra chiêu đã bị dòng khí dư lại từ tốc độ của Lâm Bình làm cho mất thăng bằng. Sắc mặt Tần Vô Song thay đổi.
“Lâm Bình, cuối cùng mày cũng xuất hiện, tao muốn mày…” Tần Vô Song hét lên the thé, đôi cánh vươn ra từ nội giáp, đây là thần binh tăng tốc độ cho anh ta, đồng thời xông về phía Lâm Bình.
Nhưng Tần Vô Song còn chưa kịp nói hết câu “Tao muốn mày chết” thì Lâm Bình đã bay đến trước mặt anh ta.
“Cút!” Lâm Bình gầm lên.
Tần Vô Song vừa đột phá tới chân thần, lòng tin đang bành trướng, muốn chiến đấu với Lâm Bình một trận rồi giết chết Lâm Bình đã trực tiếp bị Lâm Bình đập bay ra ngoài.
“Á!!!” Tần Vô Song biến thành chấm đen biến mất trước mắt mọi người. Mãi tới mấy giây sau, từ nơi xa mới vang lên tiếng va chạm đinh tai nhức óc, một ngọn núi trên đảo Ma Linh bị đụng sập xuống.
“Đảo chủ Nhan, ngài không sao chứ?” Lâm Bình xuất hiện trước mặt Nhan Quảng Kiệt, lên tiếng hỏi.
Lúc này, Tần Vô Song đã bị Lâm Bình đập bay ra ngoài, Trần Thiên Thác bị Lâm Bình ném Thất Diệu Định Thiên Thương đâm xuyên ngực. Ngọc Đỉnh phu nhân quá kinh hãi, hoàn toàn không dám ra tay với Nhan Quảng Kiệt. Bà ta bay đến bên cạnh Trần Thiên Thác, xác nhận Trần Thiên Thác không nguy hiểm đến tính mạng rồi mới bay về phía Tần Vô Song bị đánh bay, muốn xác nhận an nguy của anh ta.
“Tôi không sao.” Thấy Lâm Bình, Nhan Quảng Kiệt vừa khiếp sợ, đồng thời nhanh chóng lắc đầu, sau đó nhìn Nhan Kha.
“Công chúa…” Lâm Bình cũng nhìn Nhan Kha. Nhan Kha vẫn đang được bàn tay ngưng tụ từ lực lượng căn nguyên của Nhan Quảng Kiệt nâng đỡ, bộ váy dính máu, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng cũng dính màu đỏ tươi. Nhưng khi thấy Lâm Bình, Nhan Kha lại không thấy vẻ đau đớn mà còn nở nụ cười thê thảm, rung động lòng người. Lâm Bình không nhịn được run lên.
“Cô không sao chứ?” Lâm Bình đến gần, lo lắng nhìn cô ta.
“Anh nhìn tôi có giống như là không sao không?” Nhan Kha cố gắng trợn trắng mắt nhìn Lâm Bình, tức giận nói.
“Phù…” Lâm Bình thở phào nhẹ nhõm: “Cô còn có thể nói thế này thì xem ra là không sao…”
Nhưng Lâm Bình vừa dứt lời thì Nhan Kha lại không nhịn được phun máu, thậm chí còn trộn lẫn mảnh vỡ nội tạng, hiển nhiên thương tích trong người cô không nhẹ nhàng như biểu hiện của cô.
“Công chúa…” Lâm Bình biến sắc, lập tức vươn tay, nhưng khi sắp chạm vào Nhan Kha thì Lâm Bình chợt khựng lại.
“Lâm Bình, chẳng lẽ anh thậm chí không muốn đụng vào tôi sao?” Nhan Kha buồn bã nhìn Lâm Bình, khiến khuôn mặt tái nhợt càng thêm vẻ đau đớn.
“Tôi…” Lâm Bình chần chờ. Mặc dù nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng Lâm Bình không phải là loại người cổ hủ. Nếu không phải biết Nhan Kha có tình ý với mình thì có lẽ Lâm Bình sẽ không bận tâm, nhưng chính vì biết Nhan Kha có ý với mình, mà Lâm Bình đã có Tô Uyên và Tô Phi Tuyết nên không có khả năng đáp lại Nhan Kha. Nếu không thể đáp lại, Lâm Bình đương nhiên không muốn tiếp xúc thân mật với Nhan Kha.
“Nếu anh không muốn thì thôi vậy.” Thấy Lâm Bình khó xử, Nhan Kha cười hào phóng.
Đúng lúc này, ngọn núi sụp đổ trên đảo Ma Linh ở nơi xa bỗng nổ tung, một bóng người xông ra.
“Thiếu chủ.” Ngọc Đỉnh phu nhân thấy Tần Vô Song tóc tai bù xù, không khỏi lo lắng kêu.
“Tại sao?”
“Tại sao tôi đã đột phá chân thần, còn đột phá ở bổn nguyên ngân hà tầng trời thứ sáu, tiền đồ vô lượng, có hy vọng đột phá thần vương, tại sao tôi vẫn bị cậu ta đánh bay?”
Đôi mắt Tần Vô Song đỏ ngầu như máu. Anh ta thật sự không thể tiếp thụ chuyện mình lại bị Lâm Bình đánh bay.
“Thiếu chủ, Lâm Bình chỉ là đột kích, đã chuẩn bị sẵn sàng…” Thấy trạng thái của Tần Vô Song có vẻ không đúng, Ngọc Đỉnh phu nhân vội trấn an cảm xúc của anh ta.
Chẳng qua Ngọc Đỉnh phu nhân còn chưa dứt lời thì Tần Vô Song lại gật đầu: “Bà nói đúng, Lâm Bình đã chuẩn bị đầy đủ đột kích, nếu đường đường chính chính chiến đấu thì tôi sẽ không thua cậu ta.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!