Nghe vậy, sắc mặt Tần Vô Song cứng đờ. Nếu nói trước đó anh ta còn chưa tức giận thì bây giờ, Tần Vô Song đã tỏa ra sát ý. Anh ta híp mắt nhìn Nhan Kha, gằn từng chữ: “Cô cho rằng chỉ có Lâm Bình mới xứng đôi với cô sao?”
“Đúng, nếu bổn cung phải gả chồng thì sẽ chỉ gả cho anh ấy mà thôi. Chỉ có anh ấy mới có tư cách cưới bổn cung.” Đối mặt với đôi mắt đầy sát khí của Tần Vô Song, Nhan Kha lại không hề sợ hãi, thản nhiên nói.
“Được, được lắm!” Tần Vô Song sắc mặt âm trầm, đột nhiên nở nụ cười: “Cô càng có thái độ như vầy tôi mới càng vui vẻ. Chỉ có như thế thì làm thị thiếp của tôi mới càng thú vị. Cô càng muốn gả cho cậu ta, tôi lại càng muốn cho cô làm thị thiếp của tôi. Cô nói xem, nếu tương lai Lâm Bình thấy cô đã thành thị thiếp của tôi thì sẽ có biểu cảm thế nào?” Nói rồi, Tần Vô Song thậm chí cười phá lên.
Nhan Kha vẫn còn trong trắng, lúc triệu kiến Nhan Kha ở cung Thần Ma, mẹ anh ta là Lạc Thần đã tự xác nhận. Cho nên Tần Vô Song rất mong chờ người phụ nữ mà Lâm Bình còn chưa đụng vào lại sớm trở thành thị thiếp của mình thì sẽ có phản ứng như thế nào.
“Còn nữa, cô yên tâm, tương lai tôi nhất định sẽ cho cô tận mắt chứng kiến tôi giết Lâm Bình như thế nào!” Sau đó, Tần Vô Song lại bổ sung một câu. Tâm ma của anh ta với Lâm Bình đã gần như biến mất lúc đột phá chân thần ở bổn nguyên ngân hà tầng trời thứ sáu, lòng tự tin vô địch của anh ta đã trở lại. Tương lai, anh ta nhất định sẽ giết chết Lâm Bình đã rửa nhục cho mình.
Nghe vậy, Nhan Kha cũng không nổi giận mà chỉ mỉm cười thản nhiên, không nói một lời. Song chính thái độ làm ngơ của Nhan Kha lại chọc giận Tần Vô Song.
“Cô không tin?” Đôi mắt Tần Vô Song tối sầm.
“Tin chứ, bổn cung đương nhiên là tin. Lâm Bình lại không có ở đây, cho dù anh nói anh thổi một hơi cũng đủ giết chết Lâm Bình, tôi cũng sẽ không nói là không tin.” Nhan Kha bình tĩnh nói. Chẳng qua lọt vào tai Tần Vô Song thì lại cực kỳ chói tai.
“Nhan Kha, cô đừng cho rằng tôi sẽ cưới cô làm thị thiếp thì cô có thể ngang ngược trước mặt tôi… Hãy chú ý thân phận của cô!” Tần Vô Song đen mặt nói, đồng thời uy áp chân thần cũng đột nhiên ập về phía Nhan Kha.
“Tần Vô Song, dám bắt nạt con gái tôi ngay trước mặt tôi, cậu cho rằng tôi không tồn tại sao?” Đúng lúc này, giọng Nhan Quảng Kiệt vang lên, sau đó xuất hiện ngay bên cạnh Nhan Kha. Uy áp của Tần Vô Song đã bị Nhan Quảng Kiệt đánh tan ngay trước khi kịp chèn ép Nhan Kha.
“Nhan Quảng Kiệt, ông muốn làm phản hả?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên, sau đó hai bóng người một nam một nữ xuất hiện, đều là cường giả chân thần trung kỳ, lạnh lùng nhìn Nhan Quảng Kiệt.
“Hừ, Trần Thiên Thác, cuối cùng ông cũng chịu xuất hiện!” Thấy người đàn ông trung niên kia, Nhan Quảng Kiệt hừ lạnh một tiếng. Người đàn ông trung niên tên là Trần Thiên Thác nà chính là chân thần vẫn luôn canh gác chung quanh đảo Ma Linh, lệ thuộc vào cung Thần Ma, chính là trưởng lão của cung Thần Ma.
Sau đó, Nhan Quảng Kiệt lại nhìn người phụ nữ trung niên còn phong vận bên cạnh: “Ngọc Đỉnh phu nhân, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã mười mấy năm không gặp.” Ngọc Đỉnh phu nhân gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!