“Tần Vô Song đúng là không bằng Lâm Bình.” Nhan Quảng Kiệt cũng đưa ra đáp án khẳng định.
Chỉ bàn về thiên phú võ đạo thì Nhan Quảng Kiệt không cho rằng Tần Vô Song thua kém Lâm Bình, nhưng bàn về thành tựu, Nhan Quảng Kiệt lại tin chắc tương lai Tần Vô Song sẽ thua kém Lâm Bình rất nhiều.
“Cha à, cha thật tinh mắt.” Nghe vậy, Nhan Kha nở nụ cười vui mừng, trông vô cùng động lòng người.
“Chung quy con gái đã lớn, xem ra cha muốn được con gái khen ngợi thì còn phải khen ngợi thằng nhóc kia nhiều hơn mới được, thế là thế nào?” Nhan Quảng Kiệt thở dài.
“Làm gì có? Cho dù cha không khen anh ấy thì cha cũng rất vĩ đại mà.” Nhan Kha vươn tay kéo tay Nhan Quảng Kiệt, vẻ mặt tràn đầy nhõng nhẽo.
“Thế thì con nói xem cha vĩ đại chỗ nào?” Nhan Quảng Kiệt không khỏi cười nói.
“Ừm… Cha có một đứa con gái vĩ đại như con, đủ để chứng minh sự vĩ đại của cha…” Nhan Kha suy nghĩ một chút rồi cười nói.
“Ha ha ha, đúng thế thật, có một đứa con gái xuất sắc như con đúng là may mắn của cha.” Nhan Quảng Kiệt lại không phản bác mà cười phá lên, vô cùng sung sướng. Nhan Kha cũng nở nụ cười xinh đẹp như hoa sen nở rộ. Song đúng lúc này, bỗng có tiếng chim hót vang lên. Nhan Quảng Kiệt và Nhan Kha đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, trên không trung xa xôi, một con chim lông vũ bạc dài khoảng mười mét đang vẫy cánh bay về phía họ.
“Tần Vô Song!” Thấy con chim này, con ngươi của Nhan Quảng Kiệt co rụt lại. Ông ta còn thấy mấy người trên lưng chim, trong đó người cầm đầu chính là Tần Vô Song mặc áo trắng.
“Sao cậu ta lại đến nhanh như thế?” Vẻ mặt Nhan Quảng Kiệt dần biến thành nặng nề.
“Loại người lừa đời lấy tiếng.” Thấy Tần Vô Song đứng trên lưng chim cánh bạc, Nhan Kha chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi dời mắt. Mà lúc này, chim cánh bạc đã chở đám Tần Vô Song xuất hiện trước không trung phủ công chúa.
“Nhan Kha, đã lâu không gặp.” Tần Vô Song cúi đầu nhìn xuống, thản nhiên nói. Ánh mắt anh ta nhìn Nhan Kha có phần ngạo mạn, còn có phần phẫn nộ. Dù gì lúc mới gặp Nhan Kha, anh ta cũng có chút tâm tư với cô ta. Không ngờ Nhan Kha lại dây dưa với Lâm Bình, hơn nữa tin đồn còn không phải là giả dối, khiến Tần Vô Song cực kỳ bất mãn. Sau đó, anh ta còn thảm bại dưới tay Lâm Bình, điều đó khiến Tần Vô Song coi là sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời.
Đến nay, thấy Nhan Kha, sao Tần Vô Song có thể bình tĩnh cho được?
“Anh với tôi không có quan hệ gì, có gặp hay không thì có sao đâu?” Nhan Kha không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói.
“Nhan Kha, cô thật to gan, dám vô lễ với thiếu chủ!” Lúc này, một lão già áo xám sau lưng Tần Vô Song hừ lạnh nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!