Nghe vậy, Nhan Quảng Kiệt thở dài, hiển nhiên chính ông ta cũng không tin nổi.
Lâm Bình có thể thành tựu đại thành kim thânđã là độc nhất vô nhị ở vùng biển Loạn Ma này, hơn nữa thiên phú của Lâm Bình cao đến mức ngay cả Nhan Quảng Kiệt cũng phải kinh ngạc. Nếu Lâm Bình lại xuất hiện ở vùng biển Loạn Ma thì e rằng đúng như con gái mình nói, đã có thực lực chân thần. Nếu không cho dù cậu ta có đại thành kim thân cũng rất có khả năng nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ cần Lâm Bình không ngu ngốc thì sẽ không làm chuyện ngu xuẩn đó. Lúc đó mà chơi thật, ông ta là chân thần trung kỳ có lẽ sẽ không phải là đối thủ của đại thành kim thân đã đột phá đến chân thần.
Chẳng qua muốn ông ta thừa nhận thần cảnh mấy tháng trước còn thua xa mình, chỉ thoáng chốc đã trở thành cường giả đủ để chiến đấu với mình, thậm chí tương lai ông ta còn có khả năng không địch lại đối phương, quan trọng nhất là tên đó còn hớp hồn con gái mình, nếu cậu ta là một cặp với con gái mình thì đành, nhưng cố tình cậu ta lại không cần con gái mình, con gái mình chỉ tương tư đơn phương, lúc đó mình thậm chí không dám chắc có thể đánh đối phương một trận để xả giận giúp con gái. Cảm giác này khiến Nhan Quảng Kiệt vô cùng khó chịu.
“Con gái, nếu con không thể quên cậu ta thì con…” Nhan Quảng Kiệt dừng lại một chút, hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Con rời khỏi đảo Ma Linh, rời khỏi vùng biển Loạn Ma, đi tìm cậu ta đi, ngay ngày hôm nay.”