“Kẻ nào?!”
Sắc mặt Tỉnh Nhữ thoáng chốc âm trầm. Khắp Vùng Biển Loạn Ma này, có ai dám gọi lão ta là lão già chết tiệt? Ngay cả Thiên Ma và Lạc Thần cũng sẽ không gọi lão ta như thế. Nhưng ngay sau đó, Tỉnh Nhữ mới phản ứng lại.
“Lâm Phàm? Lâm Bình!”
Sắc mặt Tỉnh Nhữ lại thay đổi, khiếp sợ nhìn phía đông. Cùng lúc đó, một con tàu lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người, một bóng người bay trong không trung, để lại cơn gió xông về phía họ với tốc độ cực nhanh.
“Chủ nhân!”
“Sư phụ!”
Tề Đạo Lâm, Thiên Tuyết và Thiên Dịch đồng thanh kêu lên. Họ đều nhận ra bóng người tuấn tú đi đằng trước, không phải Lâm Bình thì là ai? Nhất thời, Tề Đạo Lâm thở phào nhẹ nhõm. Anh ta biết hôm nay Lâm Bình đã đến, vậy thì trách nhiệm của mình sẽ không còn nặng nề như trước. Hơn nữa Tề Đạo Lâm biết rõ đại thành kim thân có thể đấu với chân thần, Lâm Bình đã là đại thành kim thân, cho dù không thể thắng Tỉnh Nhữ thì chưa chắc đã thua lão ta. Chỉ cần Lâm Bình có khả năng chiến đấu với Tỉnh Nhữ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, họ sẽ được an toàn.
Còn Thiên Tuyết và Thiên Dịch thì dù nhận ra Lâm Bình, vẻ mặt vẫn không nhẹ nhõm hơn. Trong lòng họ vẫn còn sợ hãi uy thế của chân thần, chỉ cần Lâm Bình còn chưa đột phá chân thần thì Thiên Tuyết và Thiên Dịch đều cho rằng Lâm Bình rất khó đánh được Tỉnh Nhữ. Thế mà lúc này sư phụ của họ lại đến đây, chẳng phải là dê vào miệng cọp hay sao?
“Hừ, Lâm Bình, không ngờ ngươi còn dám xuất hiện ở Vùng Biển Loạn Ma!”
Thấy Lâm Bình, đôi mắt Tỉnh Nhữ sáng lên. Lão ta muốn bắt Thiên Tuyết và Thiên Dịch để làm gì? Chẳng phải là vì Lâm Bình sao? Lão ta ngấp nghé đại thành kim thân của Lâm Bình, đồng thời cũng muốn đào móc lai lịch của Lâm Bình để biết Lâm Bình đã trưởng thành như thế nào, họ có thể thu lợi hay không. Bây giờ Lâm Bình đã xuất hiện, vậy thì lão ta bắt Thiên Tuyết Thiên Dịch để làm gì nữa? Cho dù Tần Vô Song biết Lâm Bình xuất hiện thì cũng sẽ không yêu cầu bắt hai chị em Thiên Tuyết Thiên Dịch, mà sẽ yêu cầu bắt giữ Lâm Bình, hoặc là chiến đấu với Lâm Bình.
“Lão già chết tiệt, ông đang tự tìm cái chết đấy!”
Song đáp lại Tỉnh Nhữ là tiếng hừ lạnh của Lâm Bình. Đồng thời, Lâm Bình đã bay vọt tới nơi, giơ tay đấm một phát. Cú đấm này không phải là chiêu thức, chẳng qua chỉ là cú đấm mà Lâm Bình dốc hết sức tung ra thôi. Nhưng dù vậy, Tề Đạo Lâm, đám Vũ U Nhiên vẫn cảm nhận được uy thế khủng khiếp, cứ như thể nếu cú đấm này đánh về phía mình thì họ không thể chống đỡ, sẽ bị Lâm Bình đấm chết tươi tại chỗ, biến thành một đống máu tươi.
Dưới cú đấm này, năng lượng thiên địa bỗng trở nên sôi sục, ngay cả không gian cũng bắt đầu vỡ vụn.
“Không ổn!”
Tỉnh Nhữ còn đang hừ lạnh, nhưng thấy Lâm Bình đột nhiên bùng nổ tốc độ, thoáng chốc đã vượt qua mấy ngàn mét đến gần mình, hơn nữa tung ra một cú đấm, bàn tay trắng nõn của Lâm Bình cứ như mũi giáo sắc bén đâm xuyên qua vạn vật, thế không thể đỡ, không ai có thể chống lại.
Sắc mặt Tỉnh Nhữ thay đổi. Lão ta biết mình đã khinh thường đại thành kim thân. Chung quy trước kia Vùng Biển Loạn Ma chưa từng xuất hiện một người có đại thành kim thân chân chính. Theo những gì lão ta biết thì không có đại thành kim thân chân chính còn sống trên đời. Cho nên đám Tỉnh Nhữ chỉ có thể phán đoán uy lực của đại thành kim thân từ trên sách cổ, biết nó có thể chống lại chân thần, cũng biết nếu võ giả có thể luyện đại thành kim thân trước khi đột phá chân thần thì trong tương lai, một khi đột phá sẽ trở thành cường giả trong chân thần, chân thần bình thường không phải là đối thủ của đại thành kim thân mới đột phá.
Nhưng biết là một chuyện, cũng chỉ là ghi chép trong sách cổ, Tỉnh Nhữ, hoặc là nói toàn bộ cường giả ở Vùng Biển Loạn Ma đều chưa từng được kiến thức đại thành kim thân thực sự. Cho nên mặc dù Tỉnh Nhữ đã rất coi trọng Lâm Bình, song vẫn không ngờ Lâm Bình lại mạnh vượt qua dự đoán của mình nhiều đến thế.
Chỉ là một cú đấm bình thường, không có bất cứ dao động năng lượng nào, chỉ dựa vào lực lượng thể xác mà khiến lão ta cảm nhận được đe dọa tới tính mạng.
Tỉnh Nhữ kinh hãi, chẳng lẽ đại thành kim thân lại mạnh đến mức này? Chưa đột phá tới chân thần mà đại thành kim thân đã có thể khiến cường giả chân thần trung kỳ như ông ta cảm thấy bị đe dọa tới tính mạng?
Mặc dù kinh hãi vô cùng, song Tỉnh Nhữ đã không còn thời gian suy nghĩ kỹ.
“Phá!”
Tỉnh Nhữ vốn cho rằng Lâm Bình đã xuất hiện thì Thiên Tuyết và Thiên Dịch không còn tác dụng, định tùy tay giết chết Thiên Tuyết và Thiên Dịch, sau đó bắt giữ Lâm Bình. Nhưng bây giờ, Tỉnh Nhữ lại không rảnh quan tâm tới Thiên Tuyết và Thiên Dịch, thậm chí không kịp ra tay giết chết hai đứa trẻ. Tỉnh Nhữ chỉ có thể buông hai người ra, sau đó muốn bùng nổ lực lượng căn nguyên chống lại cú đấm của Lâm Bình. Nhưng khi phản ứng lại, Tỉnh Nhữ mới phát hiện đã muộn rồi. Cho dù lão ta là cường giả chân thần trung kỳ thì tốc độ của lão ta vẫn quá chậm.
“Bịch!”
Ngay khi Tỉnh Nhữ buông Thiên Tuyết và Thiên Dịch ra, vừa giơ tay lên, lực lượng căn nguyên bùng nổ thì cú đấm của Lâm Bình đã dừng lại trước mặt lão ta. Cương khí hộ thể của Tỉnh Nhữ chẳng khác nào bong bóng dưới tay Lâm Bình, bị đấm vỡ tan, không có tác dụng phòng ngự. Sau đó, nắm đấm của Lâm Bình đụng thẳng vào ngực Tỉnh Nhữ.
“Đùng!”
Nhất thời, tiếng vang ầm ì như gõ chuông vang tận mây xanh. Khi cú đấm của Lâm Bình đụng trúng ngực Tỉnh Nhữ, tia sóng xung kích có thể thấy bằng mắt thường lan tỏa từ nắm đấm của Lâm Bình ra ngoài, trên trời dưới đất đều bị kinh động, uy thế không thua gì động tĩnh lúc tên lửa oanh tạc đất liền.
“Phụt!” Tỉnh Nhữ bị ăn một đấm của Lâm Bình văng ngược ra ngoài, phun máu tươi khắp không trung. Cuối cùng, Tỉnh Nhữ bị đập trúng một hòn đảo rộng bằng một sân bóng, lực lượng chấn động khiến hòn đảo không lớn này bị vỡ tan tành, một cái hố khổng lồ xuất hiện ngay chính giữa, Tỉnh Nhữ chật vật nằm ở đó, trong khoảng thời gian ngắn không thể đứng dậy.
“Đó… Đó chính là Tỉnh Nhữ, gia chủ nhà họ Tỉnh, cường giả chân thần trung kỳ, thế mà lại… bị Lâm Bình đánh bại chỉ bằng một cú đấm sao?” Trên tàu, Vương Bách Tùng thấy cảnh tượng này thì há hốc mồm.
“Anh ta có thể đánh bại chân thần? Sư huynh Vô Song thật sự có thể đánh bại anh ta sao?” Nguyệt Nhi cũng trợn tròn mắt, hiển nhiên là cũng vô cùng khiếp sợ.
Còn nhóm Vũ U Nhiên đến đây bắt giữ Thiên Tuyết và Thiên Dịch đều ngây ngẩn cả người nhìn cảnh tượng này, không nhịn được run lẩy bẩy. Thân là thần cảnh của nhà họ Tỉnh, họ càng biết rõ sự đáng sợ của gia chủ nhà mình hơn người ngoài. Cho nên khi thấy Lâm Bình chỉ dùng một cú đấm đã đánh bay Tỉnh Nhữ, hơn nữa còn đánh cho Tỉnh Nhữ hộc máu, mãi không thể đứng dậy, họ mới càng rúng động hơn bất cứ ai.
“Chủ nhân… Quá mạnh! Xem ra sự lựa chọn của mình là chính xác.” Chỉ có Tề Đạo Lâm vừa khiếp sợ lại vừa mừng như điên.
Lúc trước, mặc dù anh ta biết Lâm Bình đã đại thành kim thân, song Tề Đạo Lâm chỉ cho rằng Lâm Bình có thể dựa vào đại thành kim thân để chống lại chân thần mà thôi. Vậy thì ít ra Tỉnh Nhữ sẽ kiêng kỵ, không dám tùy ý xằng bậy. Song tình huống lúc này lại nằm ngoài dự đoán của Tề Đạo Lâm, còn hơn mong muốn của anh ta rất nhiều. Đây đâu chỉ là có thể chống lại chân thần? Rõ ràng là… Có thể đánh tơi tả chân thần mới đúng!
Nói tóm lại, tất cả mọi người đều hoàn toàn câm miệng, rúng động nhìn cảnh tượng này, nhưng không thể không tiếp thụ sự thật trước mắt.
“Lâm Bình, ngươi đáng chết! Đáng chết!”
Lúc này, Tỉnh Nhữ cuối cùng không nhịn được bò ra khỏi cái hố đã bắt đầu ngấm nước biển, dáng vẻ vô cùng chật vật, khuôn mặt dữ tợn. Lúc này, lão ta đã nổi trận lôi đình, không còn chút dáng vẻ chân thần bình thường nào. Vừa dứt lời, Tỉnh Nhữ cũng bay lên cao, tấn công Lâm Bình. Đồng thời sau lưng Tỉnh Nhữ xuất hiện hóa thân của sáu Ma Tướng, mỗi cái đều như phân thân của Tỉnh Nhữ, cộng thêm bản thể là bảy bóng người, mười bốn bàn tay đồng thời bày ấn, mỗi bóng người đều thi triển một pháp môn. Đây chính là bí thuật tối cao của nhà họ Tỉnh. Chỉ có nòng cốt của dòng chính nhà họ Tỉnh, đồng thời cũng là người có thiên phú nhất thì mới có tư cách học tập công pháp siêu mạnh này. Đây cũng là nguyên nhân khiến nhà họ Tỉnh không bị suy bại ở Vùng Biển Loạn Ma. Kể cả Tỉnh Chính Thanh, con cháu của nhà họ Tỉnh, có thể giữ vững vị trí thứ hai trên bảng Thiên Kiêu, ngoại trừ bản thân anh ta vốn có tài năng thiên bẩm, thực lực mạnh mẽ thì cũng nhờ tu luyện công pháp này có thành tựu.
“Giảo sát!”
“Tinh Vẫn!”
“Đấu Biến!”
Dưới chiêu thức của Tỉnh Nhữ, các loại pháp môn bắt đầu bày ra uy lực khủng bố.
“Đây là… Tỉnh Nhữ muốn phát uy!”
“Dùng chiêu thức này, tôi xem Lâm Bình còn chống đỡ kiểu gì!”
“Lúc trước chắc Lâm Bình chỉ ra tay nhanh chóng bất ngờ nên mới khiến Tỉnh Nhữ chịu thiệt!”
Thấy cảnh này, Vương Bách Tùng lại khiếp sợ. Trước kia anh ta không ngờ vốn là chuyện chắc chắn trăm phần trăm mà lại liên tục xảy ra ngoài ý muốn… Đầu tiên là Lâm Bình đột nhiên xuất hiện, sau khi tới đích thì lại phát hiện người nhà họ Tỉnh, chẳng những thế mà ngay cả gia chủ Tỉnh Nhữ cũng trà trộn vào đây. Sau đó, Lâm Bình một quyền đấm bay chân thần, còn đánh cho chân thần hộc máu, mọi chuyện đều nằm ngoài dự đoán của Vương Bách Tùng. Nhưng bây giờ, Vương Bách Tùng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xuất hiện chuyện nằm trong dự đoán của mình. Lâm Bình cuối cùng cũng không phải là đối thủ của chân thần, thế mới là lẽ phải. Ít ra Vương Bách Tùng cho rằng mặc dù lần này mình bị mất mặt, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới hứa hẹn với tiểu thư Nguyệt Nhi, nhưng Vương Bách Tùng thà rằng Thiên Tuyết, Thiên Dịch bị nhà họ Tỉnh bắt đi chứ không thể cho Nguyệt Nhi có một trận chiến chân chính như mình đã hứa. Vương Bách Tùng thà rằng Lâm Bình bại trận, nếu không anh ta sẽ cảm thấy bất an, khó chịu trong lòng.
“Gia chủ vẫn là vô địch!”
“Lâm Bình là cái thá gì!”
Đám Vũ U Nhiên ban đầu còn sợ hãi, nhưng khi thấy Tỉnh Nhữ không lâu sau lại bay ra, còn thi triển bí thuật mà hắn ta ao ước mãi thì Vũ U Nhiên lại thấy yên tâm. Hắn ta biết, dù Lâm Bình mạnh đến mấy thì có lẽ sẽ không thể đón được chiêu thức mạnh nhất của gia chủ.
“Lần này chủ nhân có đón được không?” Con ngươi của Tề Đạo Lâm co rụt lại. Lúc này, anh ta cảm nhận được uy thế khủng bố từ trên người Tỉnh Nhữ.
“Sư phụ…”
Sau khi đấm bay Tỉnh Nhữ, Lâm Bình đón được Thiên Tuyết và Thiên Dịch, hai người còn chưa kịp vui vẻ thì lại cả kinh.
“Không sao, các con xem thầy giết ông ta như giết gà đây!”
Ngay khi Tỉnh Nhữ bày ra bí thuật tối cao của nhà họ Tỉnh, khiến mọi người đều biến sắc thì Lâm Bình lại bình tĩnh nói.
“Vâng.”
Thiên Tuyết và Thiên Dịch đều cảm nhận được khí thế vô địch từ Lâm Bình, còn bị ảnh hưởng nên nảy sinh lòng tin mãnh liệt với Lâm Bình, lập tức gật đầu.
Ngay sau đó, Lâm Bình vung tay lên, ném Thiên Tuyết và Thiên Dịch về phía Tề Đạo Lâm. Đồng thời Tề Đạo Lâm đánh ra hai tia chân nguyên để đón lấy Thiên Tuyết và Thiên Dịch.
Cuối cùng Lâm Bình cũng hành động. Lần này Lâm Bình vẫn không vận dụng lực lượng căn nguyên, hơn nữa vì có viên ngọc mà Ba Đen đưa cho nên dao động khí tức căn nguyên trên người Lâm Bình vẫn bị che giấu, trừ Lâm Bình và Cổ Tinh Hà, mọi người đều cho rằng Lâm Bình chỉ là thần cảnh mà thôi.
Lâm Bình lại nâng tay, cũng đấm ra một phát như lúc nãy. Nhưng khác với lần trước, lần này cú đấm của Lâm Bình còn bình thường. Mặc dù vẫn không bùng nổ lực lượng căn nguyên, nhưng khi cú đấm này xuất hiện, đất trời cũng biến sắc. Không khí, năng lượng trước mặt Lâm Bình dường như đều biến thành chân không dưới cú đấm này, hơn nữa Lâm Bình vẫn chỉ dùng lực lượng thân thể, vậy mà cũng như có lực lượng chồng lên thêm như lúc trước dùng Chiến Thần Quyền. Uy thế của cú đấm này tương đương với Lâm Bình liên tục đấm chín phát chồng chất lên nhau, có thể nói là khủng bố.
“Giết ông như giết gà, không phải chỉ là nói suông mà thôi.” Lâm Bình hừ lạnh, sau đó tốc độ tăng vọt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!