Trong hải vực không tên của Vùng Biển Loạn Ma, vùng biển nơi này khá đặc thù. Trên mặt biển có khoảng năm mươi hòn đảo trở lên, trong đó, hòn đảo nhỏ nhất thậm chí không thể gọi là đảo, cùng lắm chỉ là một tảng đá ngầm cực lớn ngoi lên mặt biển, phạm vi chỉ có mấy ngàn kilomet vuông mà thôi. Hòn đảo lớn nhất chỉ rộng bằng hai ba sân bóng. Những hòn đảo này đều phân bố rải rác ở vùng biển, thoạt nhìn vô cùng hoang vắng, không có chút sức sống nào, không một bóng người. Chẳng qua ở nơi không có tàu bè lui tới, cho dù có thuyền đi ngang qua thì cũng sẽ vòng qua nơi này để tránh va phải đá ngầm, hôm nay lại nghênh đón một vài vị khách không mời, mỗi người đều bay trên không trung, hiển nhiên không phải là phàm nhân.
“Tề Đạo Lâm, ngươi đừng trốn nữa, dẫn chúng xuất hiện đi!”
Một nhóm bảy người, mỗi người đều tỏa ra uy áp ngập trời của thần cảnh, mà người cầm đầu có giọng nói oang oang như sấm dậy truyền khắp vùng biển này. Chẳng qua sau khi ông ta dứt lời, cho dù mặt nước biển đã bị sóng âm trùng kích sục sôi thì vẫn không có bóng người xuất hiện.
“Tề Đạo Lâm, chắc hẳn ngươi cũng biết rõ, chúng ta muốn hủy diệt vùng biển này, tìm thấy nơi ẩn nấp của các ngươi không phải là việc khó. Ngươi cứ tiếp tục lẩn trốn thì cũng chỉ là phí công mà thôi, chi bằng giao hai chị em nhà họ Thiên kia ra đây. Hôm nay chúng ta chỉ muốn bắt hai chị em nhà họ Thiên, nếu ngươi đồng ý giao họ ra đây thì Vũ U Nhiên ta xin thề bằng võ đạo, sẽ thả ngươi an toàn rời đi, thế nào?”
Kẻ cầm đầu thấy mặt biển vẫn không có động tình, không có bất cứ người nào xuất hiện, nhưng hắn ta không sốt ruột mà lại nói tiếp.
Thời gian dần dần trôi qua, cuối cùng khoảng một phút sau, Vũ U Nhiên cầm đầu bảy người lộ vẻ không kiên nhẫn.
“Tề Đạo Lâm, nếu ngươi không biết tốt xấu thì đừng trách chúng ta sẽ giết cả ngươi. Bây giờ ta cho ngươi cơ hội cuối cùng.” Vũ U Nhiên hừ lạnh, đồng thời vung tay lên. Sáu người bên cạnh hắn ta rất có ăn ý, đồng thời lấy một chưởng ấn ra, nhất thời trên không trung xuất hiện sáu đạo chưởng ấn lao xuống, khiến mặt biển như bị sóng thần càn quét, những hòn đảo nhỏ cũng bị rạn nứt. Cuối cùng, chưởng ấn rơi xuống.
“Ầm!”
Thoáng chốc, sáu hòn đảo cách họ gần nhất đã bị chưởng ấn đập thành đá vụn, chìm xuống mặt biển. Mặc dù diện tích của sáu hòn đảo nhỏ này không quá lớn, nhưng một chưởng đập vỡ đảo cũng đủ để thấy được uy thế của nó.
“Tề Đạo Lâm, ta lại cho ngươi cơ hội chủ động giao hai chị em Thiên Tuyết và Thiên Dịch ra đây, ta có thể cho ngươi an toàn rời đi. Bằng không… Ngươi sẽ chỉ còn con đường chết mà thôi. Ta chỉ cần mang Thiên Tuyết và Thiên Dịch về, trong danh sách không có tên ngươi.” Vũ U Nhiên hừ lạnh.
Lần này, hắn ta nghe lệnh gia chủ đi bắt Thiên Tuyết và Thiên Dịch về phủ, mục đích là vì muốn nghe ngóng tin tức của Lâm Bình từ hai đứa học trò. Ví dụ như lai lịch thực sự của Lâm Bình, ví dụ như Lâm Bình tu luyện công pháp gì? Ví dụ như đại thành kim thân của Lâm Bình được luyện thành như thế nào? Họ không cho rằng một tên người hầu như Tề Đạo Lâm sẽ biết, cho nên Tề Đạo Lâm không có tác dụng với họ. Nhưng Thiên Tuyết và Thiên Dịch lại có tác dụng. Cho dù không biết quá nhiều chuyện về Lâm Bình, nhưng nếu đã là đệ tử của Lâm Bình thì tóm lại sẽ học chút công pháp của Lâm Bình, hơn nữa biết chút lai lịch của Lâm Bình. Chính vì thế nên họ không dám đụng vào Nhan Kha có quan hệ thân mật với Lâm Bình, cho nên hai chị em Thiên Tuyết và Thiên Dịch trở thành sự lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên, Vũ U Nhiên nói nhiều như thế chủ yếu là vì hắn ta không muốn ra tay. Nếu thực sự phải tìm kiếm bằng cách đập vỡ hết những hòn đảo ở đây thì sẽ rất phiền toái, hơn nữa động tĩnh quá lớn sẽ khiến tất cả thần cảnh, thậm chí là hóa cảnh đi ngang qua nơi này nhận thấy sự thay đổi năng lượng ở đây. Hơn nữa người nhà họ Vương đang đuổi tới đây, nếu kéo dài thời gian quá lâu, để người nhà họ Vương tới kịp, hai bên đều muốn bắt Thiên Tuyết và Thiên Dịch thì chắc chắn sẽ bùng nổ xung đột.
Nếu chỉ là người nhà họ Vương thì cũng đành, nhưng quan trọng nhất là theo tình báo mà họ nhận được, tiểu thư Nguyệt Nhi của cung Thần Ma cũng đi cùng Vương Bách Tùng của nhà họ Vương, ngoài ra còn có Lệ Thông là người của cung Thần Ma. Lúc đó nếu họ bùng nổ xung đột, Nguyệt Nhi và Lệ Thông đều thiên vị nhà họ Vương thì họ cũng sẽ rất phiền toái.
Thế nên Vũ U Nhiên muốn thuyết phục Tề Đạo Lâm chủ động giao nộp Thiên Tuyết và Thiên Dịch vì mạng sống, thế thì sẽ giảm bớt phiền phức cho họ, cũng miễn cho Tề Đạo Lâm liều mạng chống cự.
Cùng lúc đó, cách bảy cường giả thần cảnh Vũ U Nhiên 10 cây số, dưới một hòn đảo sẽ không khiến người ta quá chú ý, cũng không quá mờ nhạt, giữa hòn đảo bị đào một không gian rộng gần hai trăm mét vuông, lúc này đang có mười mấy người nấp ở bên trong. Trong đó hai chị em Thiên Dịch và Thiên Tuyết và Vũ U Nhiên yêu cầu cũng ở đó. Bên cạnh hai chị em là Vân Tố Nghi, mẹ của họ đang ôm họ vào lòng. Sắc mặt Vân Tố Nghi hơi tái nhợt, mà người nhà họ Thiên thì đều kinh hãi nhìn Tề Đạo Lâm, không biết Tề Đạo Lâm sẽ chọn con đường nào, có giao nộp Thiên Tuyết và Thiên Dịch ra không? Chung quy người nhà họ Thiên lúc này có thể dẫn tới đây đều là người trung thành, sẽ suy xét tới chuyện Tề Đạo Lâm có thể giao nộp Thiên Tuyết và Thiên Dịch vì sự an toàn của mình hay không.
“Anh Tề…”
Lý Dương Hồng, người từng được Lâm Bình thuận tay cứu khi mới gặp chị em Thiên Tuyết bước ra, chần chờ nhìn Tề Đạo Lâm. Đúng lúc này, giọng nói của Vũ U Nhiên lại vang lên:
“Tề Đạo Lâm, chủ nhân Lâm Bình của ngươi đã sớm chết ở vùng đất Bí Tàng rồi, cho dù ngươi kiên trì bảo vệ chị em nhà họ Thiên thì có ích lợi gì? Lòng trung thành của ngươi sẽ không có ai biết, càng sẽ không có người đáp trả ngươi.”
Người trong hòn đảo đều nghe rõ câu nói của Vũ U Nhiên. Nhóm Lý Dương Hồng, Vân Tố Nghi đều mở to mắt khó tin. Lâm Bình đã chết ở vùng đất Bí Tàng ư?
“Chị ơi, sư phụ chết rồi hả?” Đôi mắt Thiên Dịch trong lòng Vân Tố Nghi chợt nổi lên hơi nước.
“Không đâu, sư phụ mạnh lắm, không thể chết được đâu.”
“Thầy ấy sẽ không chết.” Thiên Tuyết cắn răng, bướng bỉnh nói.
Mặc dù sư phụ Lâm Bình chỉ dạy dỗ họ một hai ngày, nhưng có câu nói một ngày làm thầy cả đời làm cha. Huống chi nếu không có Lâm Bình thì e rằng gia đình họ đã sớm gặp nạn, thậm chí ngay cả cô và mẹ đều không thể tránh khỏi bị làm nhục. Thiên Tuyết rất kính trọng Lâm Bình, cô không tin Lâm Bình sẽ chết.
Nhưng dù nói vậy, Thiên Tuyết vẫn không nhịn được nhìn Tề Đạo Lâm. Tề Đạo Lâm bảo vệ nhà họ Thiên hoàn toàn là vì mệnh lệnh của Lâm Bình. Nếu sư phụ của họ thật sự đã chết thì Tề Đạo Lâm còn mạo hiểm tính mạng trốn ở đây bảo vệ họ sao? Tề Đạo Lâm sẽ lựa chọn thế nào? Liều mạng bảo vệ họ hay là giao nộp chị em họ như lời Vũ U Nhiên?
Thiên Tuyết cắn răng. Cô âm thầm quyết định, nếu Tề Đạo Lâm chọn liều mạng bảo vệ mình và em trai thì cô sẽ chủ động ra ngoài, thu hút sự chú ý của đám Vũ U Nhiên, sau đó kêu Tề Đạo Lâm dẫn em trai và mẹ, cùng những người khác của nhà họ Thiên lặng lẽ rời khỏi từ đáy biển, hy sinh bản thân để đổi lấy sự an toàn của người khác.
“Yên tâm, chủ nhân chắc chắn vẫn còn bình yên vô sự, mọi người đừng lo lắng.”
Ngay khi bầu không khí trở nên cô đọng thì Tề Đạo Lâm lại trầm giọng nói.
“Anh Tề, anh có chắc chắn không?” Nghe vậy, Thiên Tuyết vội hỏi.
“Chắc chắn, chủ nhân không có chuyện gì đâu.” Tề Đạo Lâm lại khẳng định.
Anh ta có thể khẳng định như thế là vì Lâm Bình đã từng thi triển “Đại Diễn Thần Cấm Dịch Pháp” với mình, từ đó mình mới trở thành người hầu của Lâm Bình, sinh mệnh cũng bị gắn kết với nhau, đương nhiên chỉ là một hướng. Nếu anh ta chết, Lâm Bình sẽ cảm ứng được, nhưng không có vấn đề gì. Nhưng nếu Lâm Bình chết thì anh ta cũng sẽ chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ, cùng Lâm Bình xuống suối vàng. Mà lúc này anh ta không có vấn đề gì, chứng tỏ Lâm Bình vẫn còn sống khỏe, Vũ U Nhiên đang nói dối.
“Phù…” Nghe Tề Đạo Lâm khẳng định, người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Lâm Bình không chết là được rồi.
“Anh Tề, trước mắt chúng ta nên làm sao bây giờ?” Vân Tố Nghi cũng thử thăm dò hỏi Tề Đạo Lâm. Nếu Lâm Bình chưa chết thì chắc hẳn Tề Đạo Lâm sẽ không giao nộp Thiên Tuyết Thiên Dịch vì mạng sống của mình. Nhưng nếu không giao, chẳng phải sẽ làm liên lụy tới mọi người? Nhưng giao nộp? Vân Tố Nghi sẽ không đồng ý. Cô thà tự nguyện đi chết còn hơn là thấy Thiên Tuyết và Thiên Dịch xảy ra chuyện. Cô vẫn kiên trì sống sót hoàn toàn là vì Thiên Tuyết và Thiên Dịch. Trong lòng Vân Tố Nghi đang vô cùng thống khổ.
Tề Đạo Lâm thở dài. Làm sao bây giờ? Còn có thể làm sao được nữa? Đương nhiên anh ta không thể giao nộp Thiên Tuyết và Thiên Dịch. Nếu anh ta dám làm thế, tương lai Lâm Bình sẽ rút gân lột da, tiêu diệt thần hồn của mình.
“Lý Dương Hồng, Trình Uy, các cậu dẫn Thiên Tuyết, Thiên Dịch và Vân phu nhân lẻn vào đáy biển từ đường lui đã có sẵn, mặc dù làm vậy cũng nguy hiểm, nhưng tốt hơn là bị đám Vũ U Nhiên bắt đi.” Tề Đạo Lâm nói.
Anh ta biết Vũ U Nhiên là ai, đó chính là người của gia tộc chân thần họ Tỉnh. Tỉnh Chính Thanh là thiên kiêu thần cảnh xếp hạng nhì trên bảng Thiên Kiêu. Tỉnh Nhữ, người cầm quyền của nhà họ Tỉnh cũng coi là một cường giả trong số các chân thần. Họ phái người tới đây nêu tên muốn bắt Thiên Tuyết và Thiên Dịch, Tề Đạo Lâm nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là vì Thiên Tuyết và Thiên Dịch là học trò của Lâm Bình, muốn tìm hiểu tin tức của chủ nhân từ trên người hai đứa trẻ. Mà khả năng lớn nhất là chúng muốn ngấp nghé đại thành kim thân của chủ nhân.
Đám Thiên Tuyết và Thiên Dịch không rõ ràng, nhưng Tề Đạo Lâm đã từng nhận thấy không đúng lắm nên sau khi đưa họ rời đi, anh ta đã từng âm thầm ra ngoài nên biết đã xảy ra chuyện gì, cũng biết Lâm Bình đã luyện kim thân đến đại thành, áp chế tất cả thiên kiêu trong vùng đất Bí Tàng của Côn Bằng Thần Vương, vô địch thiên hạ. Điều đó càng thêm khiến Tề Đạo Lâm trung thành với Lâm Bình hơn. Anh ta biết chỉ cần mình không phản bội Lâm Bình, có thể sống sót thì tương lai sẽ vô cùng xán lạn.
“Còn anh Tề thì sao?” Nghe Tề Đạo Lâm an bài, Vân Tố Nghi vội hỏi. Mặc dù cô không muốn con mình gặp nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là cô yêu cầu Tề Đạo Lâm chịu chết để đổi lấy cơ hội sống sót cho họ.
“Tôi đi gặp họ.” Tề Đạo Lâm cười nói: “Chỉ cần các cô có thể an toàn trốn thoát thì tôi cũng sẽ có cơ hội trốn thoát. Có điều sau khi các cô rời đi, trong khoảng thời gian ngắn tôi sẽ không có khả năng đi tìm các cô, thậm chí không còn cơ hội, cho nên nếu an toàn rời đi, các cô cũng nhất định phải tách rời, mai danh ẩn tích chờ chủ nhân trở về.”
“Hơn nữa lúc tách ra, các cô đừng nói cho đối phương biết hướng đi của mình. Vậy thì dù ai bất hạnh bị đám người kia bắt giữ thì cũng không thể khai báo hướng đi của người khác. Cho dù không khai báo, cũng không thể bảo đảm là không có chân thần cường giả dùng bí pháp sưu hồn để thu hoạch tin tức.”
Dứt lời, Tề Đạo Lâm đứng dậy. Anh ta biết nếu mình tiếp tục dây dưa thì e rằng Vũ U Nhiên sẽ thật sự cho người ra tay, bắt đầu tìm kiếm khắp các hòn đảo.
“Anh Tề…” Thiên Tuyết hé môi nhìn Tề Đạo Lâm. Nhưng Tề Đạo Lâm chỉ khoát tay, sau đó biến mất ngay tại chỗ.
“Mau rời đi, chậm thêm giây nào các cô sẽ nguy hiểm thêm giây đó, đồng thời cũng sẽ gây nguy hiểm cho tôi.” Đồng thời, giọng nói của Tề Đạo Lâm vang lên.
“Phu nhân, cô chủ, cậu chủ, anh Tề nói rất đúng. Kéo dài thêm một giây sẽ nguy hiểm thêm một phần, chúng ta mau đi thôi, vậy thì sẽ tốt cho cả chúng ta và anh Tề.” Lý Dương Hồng tỉnh táo phán đoán.
“Anh Tề, nếu anh gặp bất hạnh thì tương lai, tôi nhất định sẽ xông vào nhà họ Tỉnh trả thù cho anh.” Thiên Tuyết cắn răng. Mấy tháng gần đây, cô càng ngày càng cảm nhận được tầm quan trọng của thực lực, không có thực lực thì thậm chí không thể bảo vệ người nhà mình, gặp nguy hiểm chỉ có thể bất lực. Cô phải mạnh hơn, tăng cường thực lực để bảo vệ người khác.
Bên ngoài, Vũ U Nhiên dẫn dắt sáu chân thần đứng trên trời cao. Mãi tới lúc này, họ vẫn không thấy Tề Đạo Lâm hiện thân.
“Nếu cứ kéo dài thời gian thì có lẽ Vương Bách Tùng sẽ đuổi tới.” Cuối cùng Vũ U Nhiên không thể chờ được nữa, vung tay lên ra lệnh: “Ra tay!”
Dù sao hắn ta có thể khẳng định Tề Đạo Lâm và chị em nhà họ Thiên chắc chắn đang ở vùng biển này. Cho dù Vương Bách Tùng dẫn người chạy tới, chỉ cần hắn ta bắt được Tề Đạo Lâm và chị em nhà họ Thiên thì cho dù tiểu thư Nguyệt Nhi đứng về phía Vương Bách Tùng cũng không có lý do gì bắt buộc họ giap Thiên Tuyết và Thiên Dịch cho nhà họ Vương.
Song ngay khi họ đang định ra tay thì cách đó mười mấy cây số, một giọng nói bỗng vang lên.
“Vũ U Nhiên, tôi đang ở đây, các người muốn làm gì?”
Tiếng nổ vang lên kèm theo tiếng nói, đồng thời một bóng người xuất hiện trong tầm mắt Vũ U Nhiên.
“Tề Đạo Lâm, quả nhiên ngươi ở đây!” Thấy người này, Vũ U Nhiên lập tức cười lạnh, sau đó nói: “Nếu ngươi đã xuất hiện thì hãy mau chóng giao Thiên Tuyết và Thiên Dịch ra đây, ta có thể thả ngươi rời đi.”
“Nực cười, mặc dù tôi vẫn luôn đi theo bên cạnh chủ nhân, nhưng gần đây tôi chưa từng gặp học trò của chủ nhân, các người tìm nhầm người rồi. Tôi còn định thông qua các người để đi tìm học trò của chủ nhân đây.” Tề Đạo Lâm cũng hừ lạnh.
“Tề Đạo Lâm, xem ra ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.” Thấy vậy, sắc mặt Vũ U Nhiên lập tức tối sầm, giọng điệu cũng trở nên lạnh lẽo.
Theo thời gian trôi qua, với tốc độ của Vương Bách Tùng thì e rằng sắp sửa chạy tới, lòng kiên nhẫn của Vũ U Nhiên đã bị hao hết. Thậm chí Vũ U Nhiên còn hối hận vì lúc trước tránh cho bùng nổ năng lượng gây chú ý cho người khác mà áp dụng phương pháp đe dọa Tề Đạo Lâm, đáng lẽ phải trực tiếp hoành tảo mới đúng.
“Tề Đạo Lâm, ta đã mất hết kiên nhẫn rồi. Ta nói lại lần cuối, cho ngươi ba giây chủ động giao chị em nhà họ Thiên ra đây, bằng không giết không tha!” Giọng Vũ U Nhiên trở nên lạnh lẽo, đồng thời sáu thần cảnh khác dần dần đi về phía Tề Đạo Lâm.
Mặc dù Tề Đạo Lâm xuất hiện đột ngột, nhưng chúng đã tập trung theo hướng mà Tề Đạo Lâm xuất hiện, chắc hẳn chị em nhà họ Thiên cũng ở khu vực này.
“Các người thực sự cho rằng ta dễ bắt nạt lắm sao?” Tề Đạo Lâm hừ lạnh. Anh ta biết đối phương sẽ không nhiều lời với mình, muốn kéo dài thời gian thì chỉ có thể chiến đấu. Ngay sau đó, một thanh bán thần binh xuất hiện trong tay Tề Đạo Lâm, chuẩn bị liều mạng chiến đấu, ai bảo thực lực chênh lệch quá lớn. Đừng nói đối phương có đến bảy thần cảnh, cho dù sáu người khác không nhúc nhích, chỉ một mình Vũ U Nhiên ra tay thì anh ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhưng không còn cách nào khác, làm thế thì mới có thể tranh thủ càng nhiều thời gian giúp Thiên Tuyết và Thiên Dịch lặn xuống đáy biển, tìm cơ hội chạy trốn.
Nhưng thực lực chênh lệch quá lớn, chỉ cần Tề Đạo Lâm không muốn chết thì chỉ có thể dùng một chiêu. Sau khi dốc hết toàn lực thì phải bỏ trốn ngay lập tức, thế thì anh ta mới có một tia hy vọng sống sót.
“Ầm!”
Thoáng chốc, đất trời bị vạch ra một đường, một dải năng lượng lặng lẽ trút xuống như thác nước, mang theo lực lượng sát phạt hùng hồn, tràn đầy uy lực. Đây chính là chiêu át chủ bài của Tề Đạo Lâm, dựa vào chiêu này có lẽ sẽ chống lại được thần cảnh đỉnh phong.
Song ngay khi Tề Đạo Lâm vừa ra tay, uy thế còn chưa đại thành thì một tiếng “xèo” vang lên, chiêu át chủ bài của Tề Đạo Lâm bị hủy diệt giữa không trung. Con ngươi của Tề Đạo Lâm co rụt lại.
“Đây là…?”
Tề Đạo Lâm vô cùng hoảng sợ. Ngay cả đám Vũ U Nhiên cũng sửng sốt. Thân là thần cảnh đỉnh phong, mặc dù hắn tin rằng mình có thể tiếp được chiêu này của Tề Đạo Lâm, nhưng hắn còn chưa kịp ra tay đâu. Là kẻ nào?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!