“Đi Khe Biển Sâu? Anh chắc không?” Lâm Bình nhíu mày.
“Không chắc lắm, nhưng đại khái là như thế.” Lần này Ba Đen không khẳng định chắc nịnh, dù gì lúc trước nó cũng đã từng bị vả mặt một lần. Nó cũng cần sĩ diện.
“Cho nên cậu có chắc là bây giờ không đi Khe Biển Sâu không?” Ba Đen lại hỏi.
“Khe Biển Sâu thì chắc chắn phải đi, nhưng không thể là lúc này.” Lâm Bình lắc đầu. Ngọc cốt không chỉ có sức hấp dẫn với Ba Đen, mà với anh cũng thế. Lâm Bình thậm chí có thể tưởng tượng nếu mình đồng thời đại thành kim thân và viên mãn ngọc cốt thì cho dù mình chỉ là chân thần sơ kỳ, hoặc trung kỳ thì vẫn có thể hoành hành không bị cản trở, không sợ bất cứ chân thần đỉnh phong nào. Cho nên Lâm Bình vẫn kiên quyết muốn đi Khe Biển Sâu.
“U Dạ Tử sao rồi? Người của những tiên đảo khác thì sao?” Lâm Bình lại hỏi tiếp.
Thấy Lâm Bình lại từ chối đi Khe Biển Sâu vào lúc này, Ba Đen cảm thấy hứng thú rã rời với những câu hỏi không liên quan tới nó của Lâm Bình.
“Mấy ngày nay U Dạ Tử không xuất hiện, ngay cả người của Doanh Châu Tiên Đảo cũng chưa từng thấy ông ta. Chắc U Dạ Tử sợ hãi nên đã nấp đi rồi.” Đại trưởng lão Cổ Tinh Hà lên tiếng. Có lẽ U Dạ Tử sợ bị thần thi tập kích lần nữa, đồng thời cũng sợ những tiên đảo khác sẽ gây khó dễ cho mình.
“Còn người của những tiên đảo khác thì đều đã trở về tiên đảo của mình, tiến hành canh chừng nghiêm ngặt để tránh thần thi lại xuất hiện tập kích mình… Đồng thời nay Doanh Châu Tiên Đảo đã như rắn mất đầu, những chân thần khác đều đã chết, U Dạ Tử đã ẩn nấp, e rằng họ cũng đang lập mưu thôn tính Doanh Châu Tiên Đảo.” Cổ Tinh Hà nói tiếp.
“Nếu họ còn muốn đánh cờ thì các ông nên thừa dịp này mà xông lên Doanh Châu Tiên Đảo một lần.” Lâm Bình cười nói.
“Chuyện này… Thiên cẩu đại nhân cũng có ý tưởng giống ngài, trước khi trở về, chúng tôi đã đến Doanh Châu Tiên Đảo một lần, nhưng bảo bối của Doanh Châu Tiên Đảo hầu hết đã bị U Dạ Tử cầm đi, cho nên không thu hoạch được là bao.” Cổ Tinh Hà cười nói, sau đó giao nộp hai món thần binh và những thứ khác. Đương nhiên nhiều nhất vẫn là năng lượng thạch cấp cao. Mấy thứ này có giá trị thấp hơn năng lượng dịch, cho nên Doanh Châu Tiên Đảo giữ lại không ít, Cổ Tinh Hà thuận tay mang đi hơn một nửa, tính ra thì cũng xêm xêm hơn ngàn ký. Đương nhiên đây chỉ là giá trị tương đối, nếu là ở xã hội hiện đại thì dù chỉ là một viên năng lượng thạch cao phẩm cũng là vô giá. Mặc dù năng lượng thạch không xịn bằng năng lượng dịch, nhưng tỷ lệ tạp chất trong năng lượng thạch cao phẩm đã dưới 10%, chỉ cần vận dụng thích đáng thì một hai viên năng lượng thạch cao phẩm đủ để võ giả kẹt ở nội kình đỉnh phong trực tiếp đột phá đến hóa cảnh.
“Ừ.” Lâm Bình gật đầu. Nhưng không lấy hết năng lượng thạch cao phẩm. Thứ nhất, Lâm Bình vốn định biến Đại Tự Tiên Đảo thành hậu hoa viên của Việt Nam, không cần thiết phải mang hết tài nguyên đi. Thứ hai, Lâm Bình vốn đã dự trữ rất nhiều năng lượng thạch cao phẩm. Huống chi Đại Tự Tiên Đảo còn có rất nhiều người, cũng cần dùng tài nguyên. Nếu mình lấy hết tài nguyên thì Cổ Kiếm Hà còn thống trị Đại Tự Tiên Đảo kiểu gì? Lúc đó trên đảo sẽ lộn xộn.
Sau đó, Lâm Bình rời khỏi Đại Tự Tiên Đảo đi tìm U Dạ Tử để biết thông tin cụ thể lúc ông ta bị thần thi tập kích. Tuy nhiên trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Bình không phát hiện được gì, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.
“Anh Đen, chi bằng anh ở lại Đại Tự Tiên Đảo tọa trấn, nếu thần thi lại xuất hiện thì tôi cảm thấy chỉ anh mới có năng lực hạ gục nó, người khác e rằng sẽ không làm được.” Lâm Bình tìm đến Ba Đen, lấy lòng nó.
Nghe vậy, sắc mặt Ba Đen quả nhiên đẹp mặt hơn nhiều. Nhưng sau đó, nó thản nhiên hỏi: “Chẳng phải cậu muốn về Việt Nam gì đó sao? Bây giờ lại định đi đâu?”
Ba Đen biết rõ Lâm Bình rời đi lúc này chắc hẳn không phải là về Việt Nam, bởi vì Lâm Bình không kêu Chu Thanh đi cùng, mà kêu Chu Thanh tranh thủ thời gian bế quan.
“Tôi muốn đến Vùng Biển Loạn Ma một chuyến để dẫn mấy người lại đây, đồng thời… Cũng là vì muốn thực hiện một lời hứa.” Lâm Bình khẽ cười nói, đồng thời ánh mắt có phần phức tạp.
“À biết rồi, cậu đi tìm tình nhân đúng không?” Ba Đen cười gian xảo, lộ vẻ hiểu rõ.
“Tôi nói lại lần nữa, Chu Thanh không phải là tình nhân nhỏ của tôi, Nhan Kha cũng không phải là tình nhân gì, anh đừng có ăn nói lung tung nữa.” Lâm Bình không khỏi cạn lời, thậm chí còn lo lắng mình có nên dẫn con chó lạ lùng này về xã hội hiện đại hay không. Lỡ có người phát hiện một con chó mà lại biết nói chuyện thì chẳng phải sẽ bị hù chết… Đương nhiên quan trọng nhất là lỡ Ba Đen chạy đến trước mặt Tô Uyên nói lung tung thì Lâm Bình mới thật sự nhức đầu. Nếu là người khác thì Lâm Bình còn có thể trông coi, chỉ có con chó đen này… Lâm Bình thật sự bó tay với nó, không có khả năng khiến nó làm việc theo ý mình.
“Cậu dám làm mà không cho ông đây nói hả?” Ba Đen cười lạnh, thậm chí phấn khởi như thể bắt được thóp của Lâm Bình.
Lâm Bình: “…”
Lâm Bình biết Ba Đen là con chó không có liêm sỉ, nếu mình không phản ứng nó thì thôi, nhưng một khi đã phản ứng thì chắc chắn nó sẽ càng ngày càng phấn khởi. Thế nên Lâm Bình không thèm tranh cãi với nó.
“Tôi sẽ rời đi mấy ngày, làm phiền anh trông coi Chu Thanh. Nếu… Nếu thật sự có nguy hiểm thì còn phiền anh Đen bảo vệ Chu Thanh.” Cuối cùng, Lâm Bình nghiêm túc nói. Cho dù bây giờ Chu Thanh đã là chân thần, mà Ba Đen có vẻ còn chưa phải là chân thần, nhưng Lâm Bình cảm thấy lỡ như xảy ra nguy hiểm gì thì cho dù người ở hải vực tiên đảo đều chết sạch, e rằng Ba Đen sẽ vẫn còn sống. Đến nay vụ thần thi còn chưa xong, Lâm Bình chỉ có thể tin tưởng vào Ba Đen.
“Mặc dù con bé kia lạnh lùng với tất cả mọi người ngoài cậu, nhưng ông đây còn rất thích tính cách của con bé đó. Cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tình nhân nhỏ của cậu.” Ba Đen vung móng vuốt hứa hẹn.
“Được, sau này tôi sẽ dẫn anh về Việt Nam ăn hết món ngon trên cả nước.” Lâm Bình yên tâm cười.
Vùng Biển Loạn Ma.
Trên không trung nơi lúc trước Lâm Bình tiến vào vùng đất Bí Tàng của Côn Bằng Thần Vương thông qua sương mù ở Vùng Biển Loạn Ma xuất hiện một lỗ hổng to bằng hình người, sau đó một thanh niên bình tĩnh bước ra, sau lưng thanh niên còn có một ông lão tò mò nhìn chung quanh.
“Cậu Lâm, nơi này chính là Vùng Biển Loạn Ma ư?” Ông lão hỏi.
“Đúng thế.” Thanh niên gật đầu.
Hai người này chính là Lâm Bình và đại trưởng lão Cổ Tinh Hà của Đại Tự Tiên Đảo. Lần này Lâm Bình đến Vùng Biển Loạn Ma không kêu Ba Đen hay Chu Thanh đi cùng, chỉ dẫn Cổ Tinh Hà. Dù gì thì một mình Lâm Bình cũng không tiện lắm, có người giúp đỡ sẽ khiến anh thoải mái hơn.
“Bảo bối trong tay Ba Đen thật đúng là nhiều…”
Sau khi bước ra từ khe nứt không gian, Lâm Bình xòe bàn tay, một viên ngọc màu trắng sữa nằm trong tay anh. Mặc dù trông nó rất bình thường, nhưng nó có tác dụng lừa gạt. Lâm Bình mượn đường từ vùng đất Bí Tàng của Côn Bằng Thần Vương để đến Vùng Biển Loạn Ma, mà chân thần muốn vào vùng đất Bí Tàng thì sẽ phải trả cái giá rất đắt. Do đó, trước khi rời đi, Lâm Bình còn đang vắt óc suy nghĩ nên vào vùng đất Bí Tàng bằng cái giá nào rẻ nhất thì Ba Đen lại đưa cho Lâm Bình hai viên ngọc, nói là hai viên ngọc này có thể che giấu khí tức căn nguyên của họ, giúp họ thuận lợi đi qua vùng đất Bí Tàng. Lâm Bình thử một lần, không ngờ lại đúng như lời Ba Đen.
“Với tầm mắt của thiên cẩu đại nhân thì những thứ được nó cất giữ hầu hết đều là chí bảo.” Cổ Tinh Hà cười nói. Trong tay ông ta cũng có một viên ngọc như Lâm Bình, sau đó đưa cho Lâm Bình, nhưng rõ ràng thấy được vẻ lưu luyến trong mắt ông ta.
“Ông nói chí lý, mặc dù cẩu phẩm của Ba Đen không được tốt cho lắm, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, không phải hàng xịn thì nó còn chẳng thèm.” Lâm Bình gật đầu đồng ý, sau đó nói: “Ông cứ giữ thứ này đi, chúng ta tạm thời đừng bại lộ thân phận.”
Thực lực của Vùng Biển Loạn Ma còn mạnh hơn tiên đảo hải vực một khúc. Hơn nữa khác với tiên đảo hải vực được chia thành năm khu vực, năm đảo Bồng Lai, Phương Hồ, Viên Kiều, Doanh Châu và Đại Tự cắt cứ một vùng, còn Vùng Biển Loạn Ma thì đều do cung Thần Ma cai trị, các thế lực khác muốn làm gì cũng được, nhưng vào lúc mấu chốt đều phải nghe lệnh của cung Thần Ma. Cung Thần Ma càng giống như vua chúa, mà những thế lực khác giống như chư hầu.
Lúc trước, Lâm Bình hầu như cướp đoạt hết con cháu của các chân thần ở Vùng Biển Loạn Ma, có thể nói là đắc tội hết chân thần ở nơi này. Quan trọng nhất là cung Thần Ma… Mặc dù Lâm Bình không cướp đoạt Tần Vô Song, nhưng đã đánh bại Tần Vô Song, coi như vả mặt hai vị ở cung Thần Ma. Hơn nữa cướp của từ con cháu của các chân thần khác ở Vùng Biển Loạn Ma này cũng chẳng khác nào vả mặt cung Thần Ma.
Nếu biết tin Lâm Bình xuất hiện thì e rằng cung Thần Ma sẽ không thể ngồi yên, những chân thần khác cũng thế. Mặc dù Lâm Bình không e ngại, nhưng Lạc Thần và Thiên Ma của cung Thần Ma chắc là sẽ không ngồi yên. Lâm Bình dự tính có lẽ ít nhất có một trong số hai người kia là cường giả chân thần đỉnh phong, thậm chí là cả hai cũng không chừng. Cho nên trước khi tìm được hai học trò Thiên Dịch và Thiên Tuyết, Lâm Bình không muốn bày ra thân phận của mình.
“Vâng.” Thấy Lâm Bình không thu lại viên ngọc, Cổ Tinh Hà không khỏi vui vẻ, đáp ngay tức thì, sau đó hỏi: “Cậu Lâm, chúng ta đi đâu trướC?”
“Tìm đệ tử của tôi trước.” Lâm Bình khẽ híp mắt.
Sau khi chuyện xảy ra ở vùng đất Bí Tàng của Côn Bằng Thần Vương truyền về Vùng Biển Loạn Ma, thân phận của Lâm Bình chắc chắn sẽ bại lộ. Nhan Kha ít ra còn có cha là chân thần Nhan Quảng Kiệt, chỉ cần phủi sạch quan hệ với mình thì có lẽ hai cha con Nhan Quảng Kiệt sẽ vất vả một chút, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Song Thiên Tuyết và Thiên Dịch thì chưa chắc. Chỉ cần có tâm điều tra thì chắc chắn sẽ biết quan hệ giữa Lâm Bình và nhà họ Thiên. Cho dù cung Thần Ma không truy cứu, nhưng còn những chân thần khác thì sao? Ví dụ như là nhà họ Vương, thậm chí là nhiều người hơn. Cho nên chuyện thứ nhất sau khi vào Vùng Biển Loạn Ma là Lâm Bình phải đi tìm người hầu Tề Đạo Lâm, tìm được Thiên Tuyết, Thiên Dịch và mẹ của họ để xác định sự an nguy của họ.
Ngay sau đó, Lâm Bình và Cổ Tinh Hà đồng thời biến mất ngay tại chỗ, cứ như thể nơi này chưa từng xuất hiện người nào, khiến hai nhóm võ giả của cung Thần Ma canh chừng ở đây hoàn toàn không phát hiện.
Lâm Bình dẫn Cổ Tinh Hà trực tiếp đến đảo Hỗn Ma. Lúc trước, Lâm Bình từng dặn Tề Đạo Lâm là sau khi mình rời đi, ông ta phải dẫn Thiên Dịch, Thiên Tuyết và Vân Tố Nghi tạm thời rời đi, tìm nơi khác ẩn nấp. Lâm Bình đoán ngay từ đầu Tề Đạo Lâm sẽ dẫn nhóm Thiên Tuyết đến đảo Hỗn Ma. Bởi vì cho dù đã đi theo Lâm Bình, trở thành người hầu của Lâm Bình, nhưng đảo Hỗn Ma vẫn là hang ổ của Tề Đạo Lâm. Chẳng qua khi Lâm Bình dẫn Cổ Tinh Hà đến đảo Hỗn Ma thì cảnh tượng trước mắt lại khiến con ngươi của Lâm Bình co rụt lại. Mặc dù đảo Hỗn Ma vẫn còn đây, nhưng lại trở nên vô cùng tồi tàn, đống đổ nát ở khắp nơi, hoàn toàn không còn vẻ “phồn hoa” như ngày xưa, hầu hết kiến trúc trên đảo đều bị lửa đốt thành tro tàn.
“Thích Đông Thành tự thiêu hay là kẻ khác phóng hỏa?” Lâm Bình nhíu mày.
“Cậu Lâm, hình như phía đông có một con tàu lớn, bên trên là lá cờ phất phới có chữ ‘Vương’…”
Khi Lâm Bình đang xem xét đảo Hỗn Ma, kêu Cổ Tinh Hà đi thăm dò chung quanh xem có manh mối gì không thì Cổ Tinh Hà trở về bẩm báo với Lâm Bình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!