“Lâm Chiến?” Lại nghe thấy cái tên này, Lâm Bình vẫn không khỏi dâng lên cảm giác kính nể, thầm nghĩ: “Bây giờ Lâm Chiến đang ở đâu?”
Lâm Bình cảm thấy người đã để lại mấy câu ở vùng đất Bí Tàng của Côn Bằng Thần Vương chính là Lâm Chiến. Chẳng qua cái gọi là đi theo bước chân của bậc tiên hiền… có nghĩa là gì? Đi đâu?
“Xem ra mình chỉ còn cách tạm thời từ bỏ việc tìm kiếm Lâm Chiến. May mà… Mình đã đột phá cảnh giới chân thần, hơn nữa Chu Thanh cũng đã đột phá, còn là ở tầng trời thứ sáu, tiềm lực vô hạn, giúp Việt Nam tăng mạnh khả năng đối phó với nguy cơ.” Lâm Bình thầm nghĩ, đồng thời đưa mắt nhìn đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà. Mặc dù hai người này sợ chết, phản bội Đại Tự Tiên Đảo thần phục mình, nếu là trước kia thì e rằng sau khi xong chuyện, Lâm Bình cũng sẽ không tha cho họ, bởi vì anh cực kỳ chán ghét kẻ phản bội. Nhưng đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà đều là chân thần, hơn nữa lúc trước còn cứu Chu Thanh, cho nên Lâm Bình không có ác ý gì với họ. Nếu dùng đúng chỗ thì đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà cũng sẽ phát huy tác dụng không nhỏ. Ngay cả Cổ Kiếm Hà yếu nhất, chỉ cần xuất hiện ở xã hội hiện đại, không có siêu vũ khí oanh tác thì hầu như có thể vô địch ở Trái Đất.
“Cổ Càn Khôn phỏng đoán như thế… Vậy thì Cổ Càn Khôn đột phá ở bổn nguyên ngân hà tầng trời thứ mấy?” Lâm Bình bỗng hỏi.
“Miễn cưỡng đột phá ở tầng trời thứ sáu.” Đại trưởng lão đáp. Chính vì thế nên Cổ Càn Khôn mới mạnh vô cùng, có thể một mình chống lại mười tám chân thần của những tiên đảo khác hợp sức. Đồng thời, cũng chính là Cổ Càn Khôn miễn cưỡng đột phá ở bổn nguyên ngân hà tầng thứ sáu nên sau khi đạt đến chân thần đỉnh phong, ông ta mới mạnh đến thế. Cho nên sau khi biết Chu Thanh đột phá ở tầng trời thứ sáu, hai người mới vô cùng khiếp sợ, đồng thời cảm thấy khó tin khi biết Lâm Bình đột phá ở tầng trời thứ bảy.
“Thì ra là thế.” Lâm Bình gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Chu Thâm hấp hối nằm bên cạnh.
Lâm Bình thở dài. Mặc dù anh là địch với nhóm Chu Thâm, nhưng còn có thiện cảm với họ hơn cả hai kẻ phản bội là đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà.
“Tại sao các anh lại không chạy?” Lâm Bình thở dài. Theo lý mà nói, Cửu Thần Vệ do Chu Thâm cầm đầu, mặc dù Lâm Bình đã đánh bại họ, nhưng lại không giết họ. Sau khi Lâm Bình rời khỏi Đại Tự Tiên Cung thì họ có cơ hội bỏ trốn. Thế nhưng họ lại không rời đi.
“Phạm lỗi, dù gì… cũng… phải trả giá…” Chu Thâm cười thê thảm: “Đảo chủ… có ơn… với Cửu Thần Vệ chúng ta, chúng ta… sẽ không bao giờ… phản bội đảo chủ, chẳng qua… tôi không ngờ… cung điện Tàng Bảo mà đảo chủ… kêu chúng ta canh gác, hơn nữa… ra lệnh không được… đến gần hậu điện… lại không phải là vì… hậu điện có chí bảo… mà là… thứ tà ác nhất… thế gian!”
“Tôi… sẽ không… bao giờ… phản bội đảo chủ, cho nên… dù biết rõ… không địch lại… Tôi vẫn sẽ… liều mạng can ngăn… các cậu, không cho các cậu… xông vào cung điện Tàng Bảo. Nhưng đồng thời… canh gác cung điện Tàng Bảo… bao nhiêu năm… cuối cùng lại biết… tôi đã làm… chuyện tội ác… chúng tôi sao… có thể bỏ mặc… rời đi…”
“Dù chết, không hối hận!” Chu Thâm nói đứt quãng. Đảo chủ mà anh ta nhắc đến không phải là Cổ Thiên Thần, mà là Cổ Càn Khôn.
Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Bình hơi xúc động. Lời nói của Chu Thâm khiến Lâm Bình càng thưởng thức anh ta hơn.
“Chu Thâm, nếu từ nay về sau anh nguyện đi theo tôi thì tôi sẽ nghĩ mọi cách bảo vệ tính mạng cho anh.” Lâm Bình kiên định nói. So với đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà thì Lâm Bình càng cần người như Chu Thâm. Chẳng qua sau khi Lâm Bình nói xong, Chu Thâm lại lắc đầu: “Đảo chủ… Chết vào tay các cậu… chúng ta là… kẻ địch, tôi… không có khả năng… đi theo cậu…”
“Huống chi… Các huynh đệ của tôi… đều đã đi theo… đảo chủ… Tôi càng không thể… sống một mình… Cậu đừng… phí tâm tư… cũng đừng… lãng phí tài nguyên.”
Nghe vậy, Lâm Bình lại thở dài. Anh không bất ngờ khi thấy Chu Thâm từ chối mình, đành phải gật đầu: “Được.”
“Tôi biết… Cậu cho chính huynh đệ chúng tôi còn sống, không phải là vì lương thiện… chắc hẳn là vì… động tâm với thuật hợp kích, muốn… mời chào chúng ta… Nhưng không có khả năng.”
“Nhưng tôi… không muốn thuật hợp kích… bị thất truyền… Mặc dù cậu là kẻ địch của tôi… Nhưng cậu có tư cách. Cho nên… Tôi đồng ý truyền lại… thuật hợp kích cho cậu, hy vọng bí pháp này… có thể phát huy mạnh trong tay cậu… cũng coi như là… tâm nguyện của tôi.” Chu Thâm lại nói.
Bởi vì nghe lệnh canh gác cung điện Tàng Bảo, cho nên thuật hợp kích hầu như không thể bày ra uy lực của nó, không thể hiện phong thái vốn có của môn thần thông này. Đó chính là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời Chu Thâm.
“Được.” Lâm Bình lại gật đầu. Sau đó, Chu Thâm tranh thủ lúc mình vẫn còn một hơi, truyền âm cho Lâm Bình bí pháp hợp kích của Cửu Thần Vệ. Sau khi nói xong chữ cuối cùng, Chu Thâm đã tắt thở.
“Chôn cất Chu Thâm với tám người huynh đệ khác của anh ta đi.” Lâm Bình thở dài, sau đó nói với Cổ Kiếm Hà.
“Vâng.” Cổ Kiếm Hà đáp lời ngay.
“Từ nay về sau, ông ở lại Đại Tự Tiên Đảo, tiếp tục làm đại trưởng lão, hay là đi theo tôi ra bên ngoài?” Cuối cùng, Lâm Bình nhìn đại trưởng lão.
Nghe vậy, sắc mặt đại trưởng lão hơi thay đổi. Lúc trước Lâm Bình cho Cổ Kiếm Hà làm đảo chủ, mặc dù đại trưởng lão không biểu hiện gì, nhưng hiển nhiên là trong lòng ông ta vẫn không phục. Trong mắt ông ta, bất kể là thực lực hay trí tuệ thì mình đều ăn đứt Cổ Kiếm Hà. Nếu muốn chọn một người phù hợp giữa hai người họ để làm đảo chủ thì mình mới càng phù hợp hơn. Chẳng qua ông ta không thể phản đối mà thôi. Bây giờ Lâm Bình lại cho mình lựa chọn ở lại Đại Tự Tiên Đảo, hay là rời đi cùng Lâm Bình?
“Tôi… Càng muốn ra ngoài… Tôi đồng ý đi theo cậu Lâm.” Đại trưởng lão chần chờ một lát rồi quyết định.
Ở lại Đại Tự Tiên Đảo, ông ta vừa không phải là đảo chủ, đồng thời vì có Lâm Bình nên ông ta không có khả năng lật đổ Cổ Kiếm Hà, nắm giữ Đại Tự Tiên Đảo. Nếu đã vậy thì chi bằng đi theo Lâm Bình, nói không chừng sẽ có tương lai tốt đẹp hơn.
“Ừ, vậy thì chờ lúc sau đi theo tôi rời đi.” Lâm Bình gật đầu
“Cậu nhóc, đừng dây dưa nữa, mau chóng dưỡng thương tu luyện đi, mấy ngày sau chúng ta sẽ đi Khe Biển Sâu.” Ba Đen kịp thời nhào tới nói với Lâm Bình. Nó đến Đại Tự Tiên Đảo vốn là để tìm cơ duyên ngọc cốt, ai dè đến đây lại chẳng có thu hoạch gì, ngược lại nó còn phải xuất lực, may mà cuối cùng từ chỗ Cổ Càn Khôn biết Khe Biển Sâu có cơ duyên ngọc cốt, cho nên Ba Đen đã rất khẩn cấp, thậm chí không còn tâm trạng nào mà đánh cướp những tiên đảo khác.
Lâm Bình khẽ nhíu mày. Nói thật, trong Khe Biển Sâu có lẽ tồn tại cơ duyên ngọc cốt, hơn nữa có khả năng để lại dấu vết và tin tức của Lâm Chiến, Lâm Bình nhất định phải đi một chuyến. Chẳng qua Khe Biển Sâu vô cùng nguy hiểm, bây giờ Lâm Bình còn chưa muốn mạo hiểm như thế.
Việc mà Lâm Bình muốn làm nhất lúc này vẫn là tăng cường thực lực của mình, sau đó trở về Việt Nam trước. Chứ nếu đi thẳng tới Khe Biển Sâu mà lỡ xảy ra chuyện gì thì bao nhiêu thần binh và thiên tài địa bảo mà Lâm Bình kiếm được cũng sẽ biến mất như lúc Cổ Càn Khôn chết. Lâm Bình muốn đưa những thứ này về Việt Nam, vậy thì thực lực của Việt Nam sẽ tăng vọt. Đồng thời trước khi mạo hiểm, Lâm Bình còn muốn trở về thăm vợ con mình.
Ngoài ra, Lâm Bình còn có một ý tưởng khác, đó chính là chuyển tổng bộ trại huấn luyện Suối Vàng đến Đại Tự Tiên Đảo để làm căn cứ huấn luyện cho võ giả nước Việt. Ngoài ra còn an bài hóa cảnh của chính phủ cùng với tông sư hóa cảnh của dân gian vào Đại Tự Tiên Đảo tu luyện. Lâm Bình dự định… Tạo thần theo lô, bồi dưỡng mấy chục cường giả thần cảnh trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí còn xem thử có thể giúp cường giả thần cảnh của Việt Nam có cơ hội đột phá tới chân thần hay không. Lúc đó, số lượng và thực lực của võ giả nước Việt sẽ tăng vọt. Dù gì thì năng lượng thiên địa của Đại Tự Tiên Đảo cũng hơn xa xã hội hiện đại, số tài nguyên mà Lâm Bình kiếm được, trước kia cũng không dám nghĩ tới.
Đương nhiên, trước khi làm những việc này, Lâm Bình còn phải dốc sức loại bỏ nhân tố không xác định, đó chính là thần thi đã trốn khỏi Đại Tự Tiên Đảo. Chỉ khi nào diệt trừ thần thi kia thì Lâm Bình mới yên tâm biến Đại Tự Tiên Đảo thành đại bản doanh của nước Việt.
“Anh Đen, Khe Biển Sâu thì nhất định phải đi, tuy nhiên phải để từ từ cái đã. Tôi cần về Việt Nam xử lý một vài công chuyện.” Lâm Bình nói.
“Chuyện gì còn quan trọng hơn cả cơ duyên ngọc cốt?” Ba Đen trừng mắt.
“Tôi nói thì chắc anh cũng không hiểu đâu.” Lâm Bình cười: “Nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ đi Khe Biển Sâu, kể cả nơi mà anh từng nói, tôi cũng sẽ đi với anh một lần. Nhưng trước đó mong anh đừng sốt ruột, anh về thế giới hiện đại với tôi một chuyến, chỗ đó có rất nhiều món ngon trò hay, tôi bảo đảm anh sẽ được mở rộng tầm mắt, vui quên trời đất.”
“Ông đây có món ngon nào chưa từng ăn, trò hay nào chưa từng chơi? Còn kêu tôi vui quên cả trời đất nữa chứ, đúng là vô tri…” Ba Đen trợn trắng mắt, cười lạnh, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng đồng ý Lâm Bình, không ép Lâm Bình phải đi Khe Biển Sâu với mình ngay bây giờ, cũng không nói nó sẽ đi một mình, coi như cam chịu sẽ cùng Lâm Bình về xã hội hiện đại.
“Hy vọng đến lúc đó sẽ không trình diễn định luật nghiệp quật.” Lâm Bình không để ý lời trào phúng của Ba Đen, chỉ lẩm bẩm một câu. Nghe vậy, Ba Đen ngẩng đầu kiêu căng nhìn anh: “Cậu nhóc, cái gì là định luật nghiệp quật?”
Ba Đen biết định luật “Thuyết tương đối thời không”, “Định luật bảo toàn bổn nguyên” vân vân… Nhưng chưa bao giờ nghe nói cái gì gọi là “định luật nghiệp quật.”
Thấy Ba Đen tò mò mà không thể từ bỏ sĩ diện, Lâm Bình chỉ thấy buồn cười. Nhưng anh vẫn nhịn không cười, không thì sẽ bị chó cắn.
“Định luật nghiệp quật chính là… Thôi, lúc đó anh đi theo tôi đến Việt Nam, anh sẽ biết cái gì là định thuật nghiệp quật.” Lâm Bình nói. Nếu là chuyện khác Lâm Bình chưa chắc Ba Đen sẽ bị nghiệp quật, nhưng… đối với chuyện ăn uống, Lâm Bình hầu như có thể khẳng định Ba Đen sẽ bị nghiệp quật tơi tả.
Sau đó, Lâm Bình bắt đầu bế quan, thứ nhất là muốn hồi phục thương thế của mình lúc chiến đấu với Cổ Càn Khôn, thứ hai là vì điều dưỡng di chứng để lại khi dùng “Thần Ma Biến”.
Công pháp “Thần Ma Biến” thực sự rất thần kỳ. So với “Nhiên Huyết Bí Pháp” mà Lâm Bình từng thấy kẻ địch thi triển sẽ tổn thương căn cơ thì mặc dù “Thần Ma Biến” cũng sẽ có tác dụng phụ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới căn cơ. Đồng thời, Lâm Bình cũng tranh thủ cơ hội này bắt lấy hạt tinh thần để tu luyện tinh thần lực của mình. Chung nguy lần này, Đại Tự Tiên Đảo đã chết mấy vị chân thần, khiến hạt tinh thần không chủ trong không gian tăng lên rất nhiều.
Dưới sự cố gắng của Lâm Bình, năm ngày sau anh đã xuất quan, tinh thần lực của anh cũng đã đạt đến 2100 vân. Đương nhiên, quan trọng hơn nữa là Lâm Bình đã hoàn toàn điều dưỡng xong, khôi phục đến trạng thái cao nhất. Trong quá trình này, Lâm Bình không sốt ruột tăng cảnh giới mà củng cố trụ cột của mình. Khi xuất quan, dưới tình huống Lâm Bình cung cấp tài nguyên không giới hạn, cuối cùng thương thế của Chu Thanh cũng đã lành lặn. Không chỉ có thể mà ngay cả đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà cũng đã khỏi hẳn.
“Cậu Lâm, Doanh Châu Tiên Đảo đã xảy ra ra chuyện!”
Lâm Bình còn chưa kịp vui mừng vì thương thế của Chu Thanh đã khỏi hẳn, hơn nữa thực lực còn tăng thêm một chút thì Cổ Kiếm Hà đã hớt hải chạy tới.
“Chuyện gì?” Lâm Bình nhíu mày hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!