Sau khi phản ứng lại, Lâm Bình bỗng chốc biến mất, xông về phía nhóm Chu Thanh bằng tốc độ nhanh nhất, đồng thời hai thanh vũ khí xuất hiện trên hai tay, tay trái cầm Khai Thiên Thần Phủ, tay phải cầm yêu đao Phệ Huyết. Chỉ trong phút chốc, Lâm Bình đã điều chỉnh đến trạng thái cao nhất có thể.
Hơn ba ngàn mét, Lâm Bình chỉ dùng chưa đầy hai giây đã chạy đến nơi. Ngay khi vừa xuất hiện, Lâm Bình thấy một bóng mờ đỏ như máu, anh lập tức cầm Khai Thiên Thần Phủ chém xuống. Lâm Bình không dùng yêu đao Phệ Huyết, bởi vì anh còn chưa xác định yêu đao Phệ Huyết có tác dụng với thần thi hay không.
Khi Khai Thiên Thần Phủ vừa đập xuống, ánh sáng kinh trời bỗng lướt qua hư không, chém vào nơi bóng mờ đỏ như máu kia biến mất. Trong phút chốc, một vết búa sâu hoắm từ chỗ Lâm Bình kéo dài ra ngoài mấy ngàn mét, lực lượng căn nguyên tàn sát bừa bãi, tất cả nhà cửa, hoa cỏ, cây cối ven đường đều vỡ tan, biến thành bột mịn. Uy thế của nhát búa này vô cùng khủng bố. Song Lâm Bình lại biết rõ mình không đập trúng vật sống gì.
Lâm Bình không kịp đuổi theo bóng mờ màu đỏ vừa lóe lên kia là gì, mà nhanh chóng lấy Tru Thần Kiếm Trận ra bày ở chung quanh để phòng ngự.
“Chu Thanh, cô không sao chứ?” Sau đó, Lâm Bình xuất hiện bên cạnh Chu Thanh.
“Tôi không sao, may mà có hai người họ ra tay, không thì có lẽ bây giờ không thể đứng ở đây được nữa.” Sắc mặt Chu Thanh tái nhợt, tay phải ôm vai trái, máu tươi trào ra nhuộm đỏ tay cô. Đồng thời, Chu Thanh cũng cảm kích nhìn về phía đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà. Lúc nguy hiểm vừa rồi, đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà đã đồng loạt ra tay, mới giúp cô kịp thời phản ứng, chẳng qua vai bị thương chứ không làm tổn thương đến chỗ yếu hại. Chứ không khi bóng mờ màu đỏ kia xuất hiện, cô đã gục trong vũng máu mất rồi, không, có lẽ sẽ bị bóng mờ màu đỏ kia bắt đi.
“Cảm ơn.” Nghe vậy, Lâm Bình cũng cảm kích nhìn đại trưởng lão và Cổ Kiếm Hà.
Lúc này, sắc mặt của hai người vô cùng khó coi. Nhất là Cổ Kiếm Hà. Khi Lâm Bình nhìn mình, cuối cùng Cổ Kiếm Hà không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, thậm chí còn có mảnh vỡ nội tạng. Rõ ràng là lúc bảo vệ Chu Thanh, bởi vì anh ta đã có thương tích, hơn nữa chỉ là chân thần sơ kỳ nên lại bị thương nặng.
“Anh sao rồi?” Thấy Cổ Kiếm Hà bị thương nặng, Lâm Bình chủ động hỏi, đồng thời đưa một đạo tinh hoa sinh mệnh vào người Cổ Kiếm Hà. Dù gì anh ta cũng bị thương vì cứu Chu Thanh.
“Không ổn lắm, nếu lại thêm lần nữa thì e rằng không chết cũng tàn phế.” Sắc mặt Cổ Kiếm Hà tái nhợt. Sau khi sinh mệnh tinh hoa của Lâm Bình xâm nhập vào người, sắc mặt của Cổ Kiếm Hà trở nên hồng hào hơn một chút, vội bắt đầu điều tức.