“Cho các người ba giây, ba giây sau, nếu các người còn ở lại Đại Tự Tiên Đảo thì tự gánh vác hậu quả.”
Ngay khi nhóm Tả Thiệu Quân, Phương Thiên Hóa và Trình Vô Quy đang dao động thì Lâm Bình đứng trong không trung, lạnh lùng nhìn họ nói.
Nghe câu nói này, mọi người đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt, trong lòng khiếp vía. Bởi vì tấm gương “tự gánh vác hậu quả” là U Dạ Tử vẫn còn ngay trước mắt.
Lúc này, Lâm Bình lại cầm Khai Thiên Thần Phủ, tỏa ra dao động khủng bố càng ngày càng dữ dối, cứ như thể sẽ đánh về phía họ bất cứ lúc này. Trừ các đảo chủ thực lực mạnh mẽ, những người khác đều cảm thấy nổi da gà, nhất là cường giả chân thần sơ kỳ, run như cầy sấy. Phải biết rằng trước đó không lâu, một cường giả chân thần trung kỳ của Doanh Châu Tiên Đảo xông về phía họ để được che chở, nhưng đã bị trọng thương dưới một búa của Lâm Thanh Sơn. Nếu đổi thành họ thì có thể chịu được một búa của Lâm Thanh Sơn sao?
“Ra tay hay là rút lui?”
Ba người Tả Thiệu Quân, Phương Thiên Hóa và Trình Vô Quy đưa mắt nhìn nhau. Họ biết lúc này mình phải đưa ra quyết định, nếu không Lâm Thanh Sơn sẽ quyết định giúp họ.
“Đảo chủ Tả, đảo chủ Phương, đảo chủ Trình, các ông nghĩ kỹ lại mà xem, nếu chờ Lâm Thanh Sơn trưởng thành thì sau này còn ai ngăn cản được hắn ta?”
Lúc này, lời nói của U Dạ Tử cũng truyền âm vào tai ba người. Song ba người lại lập tức đưa ra quyết định khi nghe U Dạ Tử nói, lập tức rút lui. Lúc này đừng nảy sinh xung đột với Lâm Thanh Sơn, nếu không… Không ai có thể bảo đảm mình sẽ không trở thành U Dạ Tử thứ hai. Đương nhiên, bất kể là Tả Thiệu Quân, Phương Thiên Hóa hay Trình Vô Quy thì cũng đều biết U Dạ Tử nói thế là có mục đích kéo họ xuống nước, thế thì ông ta mới có cơ hội sống sót. Nhưng họ sẽ không lấy sự an nguy của bản thân để giúp U Dạ Tử tìm được đường sống. Huống chi nhóm Tả Thiệu Quân cũng đã cảm nhận được sĩ khí phe mình không ổn, chân thần sơ kỳ đã hơi sợ hãi, mấy đảo chủ nhỏ như đảo Truy Phong đã sớm nảy sinh ý định rút lui khi thấy Lâm Thanh Sơn hành hung U Dạ Tử. Thế này thì còn chiến kiểu gì?
“Rút lui!”