Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nhóm Tả Thiệu Quân, Phương Thiên Hóa, Trình Vô Quy đều con ngươi co rụt nhìn Lâm Bình. Cho dù bình tĩnh như họ thì cũng tràn đầy khó tin. Bốn chân thần của Doanh Châu Tiên Đảo chỉ thoáng chốc đã bị Lâm Thanh Sơn đánh trọng thương, trong đó còn có đảo chủ U Dạ Tử đã là chân thần hậu kỳ. Chẳng phải chứng tỏ nếu là bất cứ ai trong số họ thế chỗ của U Dạ Tử thì… Kết cục của họ cũng sẽ chẳng khá hơn là bao sao?

“Lâm Thanh Sơn, tốt, tốt lắm… Không hổ là đại thành kim thân, cho dù ta không sơ suất thì vẫn bị ngươi tiếp cận, không thể địch lại ngươi.” Đúng lúc này, giọng nói của U Dạ Tử chợt vang lên, nghe có vẻ lơ lớ, không quá rõ ràng, nhưng hiển nhiên U Dạ Tử không có cảm giác đó.

Vừa dứt lời, U Dạ Tử cũng chui ra từ dưới hố, sau đó bay lên trời. Đôi mắt ông ta hừng hực lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Bình: “Nhưng ngươi cho rằng chỉ dựa vào đó…”

Chung quanh U Dạ Tử bắt đầu xuất hiện áo giáp rực rỡ bọc quanh người ông ta, cảnh tượng rất giống nhân vật chính Tony biến hình thành Iron Man trong bộ phim khoa học viễn tưởng “Iron Man” nổi tiếng.

“Nói nhảm nhiều quá.” Nhưng U Dạ Tử còn chưa dứt lời, áo giáp cũng chưa mặc xong thì Lâm Bình lại đột ngột xuất hiện, lạnh lùng đấm ra một phát.

Lần này, nắm đấm của Lâm Bình trực tiếp nện lên ngực U Dạ Tử, ngay trên chiến giáp hoàng kim của ông ta. Nhất thời tiếng vang ầm ì như gõ chuông bùng nổ, đồng thời U Dạ Tử lại bị Lâm Bình đánh bay ra ngoài. Chiến giáp hoàng kim trước ngực Lâm Bình chỉ bị đấm hơi lõm vào một chút, không để lại dấu ấn rõ ràng, mà lần này thương tích của U Dạ Tử cũng không nặng như mấy lần trước.

“Đây là… Áo Giáp Vàng?”

“Áo Giáp Vàng của U Dạ Tử thật sự đã luyện chế thành công sao?”

Nhóm Tả Thiệu Quân, Phương Thiên Hóa lại co rụt con ngươi, kinh hô liên tục.

“Chiến giáp trên người U Dạ Tử chắc hẳn là một món thần binh phòng ngự, nghe nói hai mươi năm trước, U Dạ Tử vẫn luôn nhớ thương uy lực của kim thân đại thành. Nhưng ông ta không có cơ hội luyện đại thành kim thân nên U Dạ Tử đã tìm đường tắt khác, tìm kiếm nguyên vật liệu ở khắp nơi, bắt đầu chế tạo thần binh phòng ngự có thể sánh bằng kim thân. Mười năm trước, U Dạ Tử còn từng muốn đến Đại Tự Tiên Đảo để đổi một loại nguyên liệu, nhưng bị lão đảo chủ từ chối, tới nay vẫn chưa từng nghe ông ta nói là có thể luyện chế chiến giáp hoàng kim thành công, cũng chưa từng thấy ông ta sử dụng, không ngờ ông ta lại thật sự thành công.”

Ngay khi Lâm Bình đang kinh ngạc thì giọng Cổ Kiếm Hà truyền vào tai anh. Nghe vậy, đôi mắt Lâm Bình khẽ sáng lên. Áo Giáp Vàng có thể sánh bằng đại thành kim thân ư? Lúc nãy anh thấy chung quanh U Dạ Tử hiện lên áo giáp vàng nên mới thử một lần, thế nên cú đấm kia mới cố ý đánh trúng giáp hoàng kim trước ngực U Dạ Tử. Mặc dù Lâm Bình không dùng hết sức để tránh lặp lại vụ như Cổ Càn Khôn, nhưng khi anh đã dùng bảy phần sức mạnh mà chỉ để lại dấu vết không quá sâu trên miếng giáp hoàng kim kia, có thể thấy được nó thực sự phi phàm. Lâm Bình không khỏi động lòng, anh muốn Áo Giáp Vàng này.

“Lâm Thanh Sơn, cho dù ngươi là đại thành kim thân thì sao? Để ta xem thử ngươi sẽ phá Áo Giáp Vàng của ta như thế nào! Bàn về cường độ thân thể, ta đã không thua kém ngươi, ngươi còn uy phong kiểu gì?”

U Dạ Tử đương nhiên cho rằng Lâm Bình đấm mạnh hết sức mà vẫn không thể phá vỡ Áo Giáp Vàng của mình, không khỏi cười dữ tợn, sau đó bay về phía Lâm Bình, một cây giáo xuất hiện trên tay ông ta, hiển nhiên cây giáo này cùng một bộ với Áo Giáp Vàng, đều có màu vàng chói lọi rực rỡ.

“Lâm Thanh Sơn, đi chết đi…” U Dạ Tử quát lớn, cây giáo xé rách hư không, từng tia lực lượng căn nguyên trực tiếp đâm về phía mắt phải của Lâm Bình. U Dạ Tử biết Lâm Bình chính là đại thành kim thân, có thể ngăn cản thần binh lợi khí ở một mức độ nào đó, nhưng đại thành kim thân mạnh đến mấy thì cũng có nhược điểm. U Dạ Tử hy vọng có thể từ ánh mắt của Lâm Bình đâm xuyên đầu anh, trực tiếp khiến anh bị mất mạng để rửa nhục cho mình.

“Ông cho rằng làm thế thì có thể địch lại đại thành kim thân thực sự sao? Đúng là ếch ngồi đáy giếng, ngu không ai bằng!”

Lâm Bình không lùi lại mà còn tiến lên, tấn công về phía U Dạ Tử. Nếu có Áo Giáp Vàng, U Dạ Tử còn có thể không sợ đại thành kim thân đánh giáp lá cà, tiến thành tấn công Lâm Bình bằng lực lượng căn nguyên thì có lẽ Lâm Bình sẽ khó mà hạ gục ông ta trong thời gian ngắn. Thế nhưng U Dạ Tử lại ỷ vào có Áo Giáp Vàng, bỏ qua lực lượng căn nguyên mà mình am hiểu, ngược lại muốn dùng Áo Giáp Vàng đánh bại đại thành kim thân? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Lâm Bình cười lạnh, nghiêng đầu tránh thoát cây giáo của U Dạ Tử, sau đó túm lấy cây giáo, tông thẳng vào U Dạ Tử. Lần này Lâm Bình không hề nương tay mà đấm một phát dốc hết toàn lực.

“Đùng!”

Lại là tiếng vang kinh thiên động địa vang vọng khắp đất trời. Chiến giáp hoàng kim trước ngực U Dạ Tử bị lõm vào một hố sâu, đồng thời U Dạ Tử cũng phun ra một ngụm máu, bị Lâm Bình đánh bay ra ngoài. Rõ ràng là cho dù có Áo Giáp Vàng bảo vệ, Lâm Bình đấm mạnh hết sức cũng chỉ khiến nó bị biến dạng chứ không thể đấm thủng nó, nhưng dù vậy, lực lượng truyền qua lớp áo giáp vẫn khiến U Dạ Tử bị thương lục phủ ngũ tạng.

Hai cú đấm trước của Lâm Bình đấm lên hai bên má của U Dạ Tử, khiến khuôn mặt ông ta bị đánh nát, nhưng chưa tổn thương căn bản thì lần này, cú đấm của Lâm Bình lại khiến U Dạ Tử bị trọng thương. Dù gì thì đảo chủ của Doanh Châu Tiên Đảo này còn thua xa Cổ Càn Khôn, chỉ mạnh hơn đại trưởng lão đã bước nửa bàn chân vào chân thần hậu kỳ mà thôi. Dự tính thời gian U Dạ Tử đột phá chân thần hậu kỳ cũng chưa được bao lâu, cho dù có Áo Giáp Vàng giúp tăng chiến lực thì cũng không có ưu thế trước mặt Lâm Bình. Cho nên lần này U Dạ Tử thực sự gặp bi kịch.

U Dạ Tử bị Lâm Bình đánh bay, đồng thời cây giáo vàng cũng bị Lâm Bình cướp mất. Sau đó, Lâm Bình lại nhanh chóng đuổi theo U Dạ Tử.

Thấy thế, ba người Tả Thiệu Quân, Phương Thiên Hóa và Trình Vô Quy không thể ngồi yên được nữa. Lúc trước họ không ra tay, chỉ muốn để U Dạ Tử thăm dò trình độ của Lâm Thanh Sơn mà thôi, chứ không phải là muốn ngồi xem U Dạ Tử chết. Nếu U Dạ Tử thực sự bị Lâm Bình giết chết thì tương đương với đồng minh của họ bị giảm bớt một phần tư lực lượng.

“Nếu kẻ nào dám tiến lên một bước, tôi bảo đảm sẽ giết chết kẻ nhúc nhích đầu tiên!” Đúng lúc này, giọng Lâm Bình lại vang lên.

Mười bảy chân thần bao gồm Tả Thiệu Quân, Phương Thiên Hóa và Trình Vô Quy đều sửng sốt. Bây giờ trước mặt họ là đảo chủ U Dạ Tử của Doanh Châu Tiên Đảo, cường giả chân thần hậu kỳ không thua kém bất cứ một người nào ở đây đang bị Lâm Thanh Sơn hành hung, lại thêm cái chết của Cổ Càn Khôn. Mặc dù không ai tận mắt nhìn thấy Cổ Càn Khôn bị Lâm Thanh Sơn giết chết, nhưng sau khi Cổ Càn Khôn vào Đại Tự Tiên Đảo thì đã nhanh chóng bùng nổ chiến đấu, họ đứng ngoài đảo mà vẫn cảm nhận được uy thế đó. Tin tức mà đệ tử của Đại Tự Tiên Đảo truyền lại cho họ cũng là Cổ Càn Khôn thua trận. Sau khi xông vào, họ không thấy bóng dáng Cổ Càn Khôn ở đâu, Lâm Thanh Sơn nói đã giết Cổ Càn Khôn, nếu trước kia họ còn nghi ngờ sự thật này thì bây giờ, họ đã không còn nghi ngờ gì nữa.

Vậy thì nếu họ muốn cứu viện U Dạ Tử… Theo lời Lâm Bình, kẻ nào nhúc nhích trước sẽ giết kẻ đó không phải chỉ là câu nói đùa. Huống chi bây giờ họ ra tay thì có thể cứu được U Dạ Tử sao? Thế nên mười bảy chân thần đều chần chờ. Mà ngay khi họ còn đang chần chờ thì Lâm Bình đã đuổi theo U Dạ Tử.

Mặc dù U Dạ Tử bùng nổ thuật thần thông của mình trong lúc nguy cơ, song Lâm Bình cũng biết đạo lý người chết sẽ ra sức cắn ngược lại. Cho nên khi U Dạ Tử chỉ muốn bùng nổ để ngăn cản Lâm Bình thì anh đã nhẹ nhàng dùng bóng mờ lừa gạt U Dạ Tử, mặc dù U Dạ Tử nhanh chóng phản ứng lại, nhưng đối với cường giả ở đẳng cấp này thì chỉ cần nửa giây cũng đủ để quyết định sự sống còn.Cho nên Lâm Bình lại tung ra cú đấm mạnh mẽ khiến U Dạ Tử bị rơi xuống mặt đất, đập ra một cái hố sâu.

“Lâm Thanh Sơn, ngươi mạnh thì đã sao? Tóm lại ngươi vẫn không thể phá vỡ Áo Giáp Vàng của bổn tọa, ngươi không thể giết chết ta…”

Không lâu sau, U Dạ Tử lại xông ra từ dưới hố. Nhưng nghênh đón ông ta lại là một cú đấm của Lâm Bình, tiếp tục bị nện xuống đất, khiến Đại Tự Tiên Đảo như bị động đất.

“Ông thật sự cho rằng tôi không thể phá vỡ Áo Giáp Vàng của ông sao?” Lâm Bình cười lạnh. Áo Giáp Vàng trên người U Dạ Tử, không phải là Lâm Bình không thể phá vỡ. Sau nhiều lần giao chiến, Lâm Bình đã đoán được Áo Giáp Vàng của U Dạ Tử không phải là sản phẩm hoàn thiện, chỉ có thể bảo vệ những nơi yếu hại không bị mình đấm vỡ mà thôi. Còn những chỗ khác, chỉ cần Lâm Bình dốc hết sức thì chắc chắn sẽ bị vỡ ra. Huống chi ngay cả phần giáp bảo vệ trái tim, Lâm Bình lại không có cách phá vỡ sao? Không phải thế, chẳng qua là Lâm Bình coi trọng Áo Giáp Vàng của U Dạ Tử, không muốn tốn công sức phá hỏng đồ của mình mà thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!