Bên kia, Lâm Bình đang cầm yêu đao Phệ Huyết đến gần Cổ Càn Khôn nên đương nhiên cũng nghe thấy đối thoại giữa Chu Thanh và Ba Đen. Lâm Bình thậm chí còn hối hận vì quên nhắc nhở Chu Thanh con chó đen này không dễ chọc, đừng có bật lại nó. Thậm chí Lâm Bình đã sẵn sàng nếu Ba Đen muốn cắn Chu Thanh thì phải mau chóng ngăn cản, nhưng anh không ngờ Ba Đen lại phá lệ, thậm chí không há miệng mà đã rời đi…
Xem ra Ba Đen là một con chó có chuyện xưa!
Có điều, chỉ cần Ba Đen không cắn Chu Thanh thì Lâm Bình sẽ không quan tâm.
Lúc này, Lâm Bình đã đến gần Cổ Càn Khôn, đưa mắt nhìn ông ta, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Cổ Càn Khôn, ông không nên gây sự ở chỗ tôi.”
Đối với Cổ Càn Khôn, Lâm Bình chắc chắn phải giết, không có khả năng bỏ mặc một chân thần đỉnh phong đe dọa mình.
“Thực lực của cậu không bằng Lâm Chiến, nhưng âm mưu quỷ kế của cậu lại hơn ông ta rất nhiều.” Cổ Càn Khôn cắn răng nói. Mặc dù ông ta không rõ quan hệ giữa Lâm Bình và Lâm Chiến, thậm chí tới tận bây giờ, Cổ Càn Khôn vẫn chưa biết họ tên của Lâm Bình là gì. Nhưng tóm lại Lâm Bình đã đại thành kim thân, cho nên Cổ Càn Khôn mới so sánh Lâm Bình với Lâm Chiến của hai mươi năm trước.
“Bất kể là thực lực cứng hay là âm mưu quỷ kế, chỉ cần kết quả phù hợp mong muốn thì đều xài được.” Lâm Bình thản nhiên nói. Anh chưa bao giờ cho rằng mình là chính nhân quân tử, cho nên Lâm Bình chưa bao giờ tự nhận như thế. Có cậu nói hiền lành thì không cầm binh, chính nghĩa thì không quản tiền. Chiến thần nước Việt đã từng thống lĩnh toàn bộ Bắc Cảnh thì sao có thể là loại người lương thiện. Lâm Bình làm việc có chuẩn mực đạo đức riêng, nhưng đối với kẻ địch, xưa nay Lâm Bình vẫn luôn âm ngoan độc ác.
“Được làm vua thua làm giặc, tôi không còn gì để nói.” Cổ Càn Khôn cũng có khí khái, biết hôm nay mình đã bại trận, hơn nữa còn thảm bại, bại hoàn toàn, nhưng ông ta cũng không bày ra thái độ như đám Cổ Kiếm Hà.
Lâm Bình hừ lạnh: “Tôi hỏi lại ông, bây giờ Lâm Chiến đang ở đâu?”
Lâm Bình vẫn nghi ngờ két sắt ở nhà họ Thiên chính là của Lâm Chiến, chung quy bên trong có di động với đồng hồ, đó là thứ mà hải vực tiên đảo và Loạn Ma Hải Vực sẽ không bao giờ có, chỉ có thể là sản phẩm của xã hội hiện đại. Nhưng vì cùng là hai mươi năm trước nên cho dù Lâm Bình đoán két sắt đó là của Lâm Chiến, nhưng anh lại không thể khẳng định Lâm Chiến giao két sắt cho nhà họ Thiên là trước hay sau khi mình xông lên Đại Tự Tiên Đảo. Chung quy dựa theo lời nói của Thiên phu nhân Vân Tố Nghi thì lúc Lâm Chiến giao két sắt cho Thiên Lộc đã từng nói, hai ba năm sau ông ấy sẽ quay về lấy nó.