“Tôi đề nghị chúng ta tìm một đệ tử của Đại Tự Tiên Đảo để người đó về đảo tìm hiểu thông tin giúp chúng ta, xem thử rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở Đại Tự Tiên Đảo. Kết quả trận chiến giữa Cổ Càn Khôn và Lâm Thanh Sơn thế nào. Sau khi xác nhận rõ thì chúng ta lại quyết định.” Lúc này,Chu Bình Tinh của Đại Tự Tiên Đảo đề nghị.
Thực tế, đối với Chu Bình Tinh mà nói, ông ta thà rằng đảo Bồng Lai là địch với Cổ Càn Khôn còn hơn là địch với Lâm Thanh Sơn. Bởi vì hai mươi năm trước, người đã đại thành kim thân từng gây ra chuyện như thế, mà bây giờ Lâm Thanh Sơn – chiến thần của Việt Nam cũng đã đại thành kim thân. Không chỉ vậy, ngay cả con chó bên cạnh anh ta cũng đã đại thành kim thân. Lại thêm lời nói của Diêu Mỹ Vân, Việt Nam có rất nhiều vũ khí hiện đại hóa siêu cấp có thể đe dọa đến chân thần, những điều này đều là điều mà Chu Bình Tinh kiêng kỵ. Cho nên đề nghị của Chu Bình Tinh đa số đều suy xét dưới góc độ của Lâm Thanh Sơn.
“Nói đúng lắm!” Nghe vậy, các chân thần khác cũng tỏ vẻ tán đồng. Dù gì thì tình huống cũng chưa rõ ràng, trực tiếp vào Đại Tự Tiên Đảo thì rõ ràng không phải là sự lựa chọn tốt, nói không chừng sẽ lại bùng nổ đại chiến. Nhưng nếu bảo họ cứ thế rời đi thì lại không được. Dù gì cũng đã đến rồi, không ai có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội tốt như thế này.
“Đại Tự Tiên Đảo vẫn có đệ tử ở bên ngoài, muốn tìm được một người cũng không khó lắm. Cứ giao cho tôi làm đi.” Một chân thần của Doanh Châu Tiên Đảo lên tiếng, sau đó thoáng chốc đã biến mất tại chỗ.
Đại Tự Tiên Đảo, Ba Đen thấy không thể lừa được yêu đao Phệ Huyết của Lâm Bình thì lập tức trợn trắng mắt, cứ như thể tạm thời từ bỏ yêu đao. Lâm Bình vẫn cầm yêu đao Phệ Huyết, dần dần đi về phía Cổ Càn Khôn đã hoàn toàn kiệt sức. Bởi vì Phệ Huyết hấp thụ hơn một nửa tinh huyết của cường giả chân thần đỉnh phong này nên yêu đao vẫn tỏa ra khí thế yêu tà khiến người ta sợ hãi, còn Lâm Bình thì trông giống như ma vương giết người không chớp mắt.
“Bất kể là ở đâu, Thanh Sơn vẫn đều đẹp trai như thế.”
Trong lúc Cổ Kiếm Hà và đại trưởng lão kinh sợ nhìn Lâm Bình, còn Ba Đen thì khinh thường, Chu Thanh lại đôi mắt sáng ngời nhìn bóng lưng Lâm Bình. Đó chính là vị thần trong lòng cô, là tín ngưỡng của cô.
“Thế này mà đẹp trai á?” Dường như nhận thấy Chu Thanh đang nghĩ gì, Ba Đen ngẩng đầu đi đến bên cạnh cô, khinh thường hỏi.
“Đẹp chứ!” Chu Thanh gật đầu. Cô đã không còn kinh ngạc về con chó đen này nữa. Dù sao Ba Đen vẫn luôn đi theo Thanh Sơn, hơn nữa lúc trước còn phối hợp ăn ý, Chu Thanh đã coi Ba Đen là người cùng phe mình, hoặc là nói… Con chó nhà nuôi? Tóm lại là như thế. Cho nên Chu Thanh cũng coi như ôn hòa với Ba Đen.
“Thật đáng tiếc.” Ba Đen thở dài.