“Ầm ầm!”
Trong phút chốc, năng lượng bất chợt tràn ra, kiếm khí nổ vang, lan ra khắp mọi nơi, gây ra những chấn động long trời lở đất.
Chỉ bằng một đòn va chạm giữa Lâm Bình và Cao Càn Khôi, mà toàn bộ cây cối, núi đá, nhà cửa v.v... trong phạm vi mấy kilomet xung quanh hai người hoàn toàn bị phát hủy không còn chút gì. Cũng may, trước đó đại trưởng lão đã nhanh chóng cho sơ tán người dân trên đảo sang khu vực an toàn. Nếu không kịp thời làm như thế, lỡ mà phải nhận đòn đánh ban nãy, thì thật sự không biết sẽ có bao nhiêu thương vong cho người dân trên đảo. Lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đại trưởng lão, Cao Hiển Hoàng và tất cả mọi người đều cực kì hoảng sợ!
“May mà ta không đánh trực diện với lão đảo chủ. Cũng may mà lúc trước ta cùng Lâm Bình đấu pháp, cậu ta đã không dùng hết toàn bộ sức mạnh của bản thân, bằng không, chỉ sợ hôm nay vị chân thần đầu tiên ngã xuống của đảo này sẽ không phải Cao Thiên Thần, mà là ta!” Cao Hiển Hoàng đứng ở một chỗ an toàn, nghĩ lại mà thấy sợ. Nếu không phải Lâm Bình chỉ muốn bắt sống anh ta, để anh ta dẫn Lâm Bình trở về đảo Bắc thì có lẽ lúc ấy, anh ta đã bỏ mạng ở nơi đó rồi.
“Lão đảo chủ mặc dù bị thương nặng như thế, ấy vậy mà còn đánh được đến mức này, nếu ta đứng ở đó đánh nhau với lão đảo chủ thay vì Lâm Bình, thì mọi chuyện cũng chả khác gì, thậm chí ta có lẽ còn không đủ khả năng tiếp được một đòn của lão đảo chủ nữa.” Đôi mắt đại trưởng lão trở nên ảm đạm, khẽ thở dài trong lòng.
Cùng lúc đó, trong lòng ông ta cũng bắt đầu cầu nguyện. Hôm nay, lão đảo chủ Cao Càn Khôi, nhất định phải chết. Nếu không, kia từ nay về sau, dù bản thân đại trưởng lão may mắn giữ được cái mạng, thì với những việc ông ta đã làm ra, thì cũng chỉ có nước phải cuốn gói bỏ đi, không dám đặt chân lên khu vực biển này nửa bước, chứ đừng nói chi tới chuyện còn có thể ở lại đảo Bắc.
Nếu lâm thiên sách, ông ta, Cao Hiển Hoàng, còn có con chó đen thần bí khó lường kia đều không có cách nào đánh bại Cao Càn Khôi, thì khả năng cao nhất chính là từ nay về sau, ông ta sẽ không bao giờ còn có thể tồn tại trên thế gian nữa. Ông ta sẽ bị Cao Càn Khôi dùng thủ đoạn tàn nhẫn tra tấn đến chết.
“Cẩn thận!”
Mà vào ngay lúc này, sắc mặt Chu Thanh lại nháy mắt biến đổi, đột nhiên lên tiếng.
Bởi vì, Chu Thanh nhìn thấy Cao Càn Khôi chém ra một kiếm, mà Lâm Bình cũng ra hơn mười chiêu, mới có thể ngăn cản được một kiếm kia của Cao Càn Khôi. Mà ngay lúc Lâm Bình đỡ được một kiếm kia, còn đang thở dốc thì một thanh kiếm ngắn lại là trống rỗng xuất hiện phía sau Lâm Bình, đâm thẳng về phía anh ta.
Hai người đại trưởng lão cùng Cao Hiển Hoàng bị thanh âm của Lâm Thanh làm cho giật mình, sửng sốt. Có chuyện gì vậy? Ban nãy bọn họ còn đắm chìm trong uy thế của đòn giao thủ giữa Lâm Bình và Cao Càn Khôi, suy nghĩ xáo trộn hết cả, còn chưa kịp tỉnh táo lại. Nhưng chỉ trong vòng không đến một giây đồng hồ, bọn họ đã nhìn thấy thanh kiếm ngắn đang lơ lửng ở đằng sau lưng Lâm Bình.
“Đây là... Khước Dã?”
Tròng mắt đại trưởng lão co rút mãnh liệt. Hiển nhiên, ông ta đã nhận ra thanh kiếm ngắn này.
“Thôi xong rồi!”
Chỉ một vài giây sau khi nhận ra thanh kiếm ngắn này, sắc mặt đại trưởng lão trắng bệch trong nháy mắt, đến cả một tiếng nhắc nhở Lâm Bình cũng không kịp nói ra.
Thời gian mà thanh kiếm ngắn “Khước Dã” xuất hiện cực kì chí mạng. Ngay lúc Lâm Bình đang kiệt lực, còn đang thở dốc, nó lai đột nhiên xuất hiện, nhắm thẳng vào những chỗ yếu hại trên người Lâm Bình.
Cho đến khi đại trưởng lão nhìn thấy việc này thì cũng đã muộn. Kiếm ngắn Khước Dã, đã nhanh như cắt mà đâm thẳng vào cơ thể Lâm Bình.
Sau đó.
“Bùm!” Một tiếng nổ mạnh vang lên.
Bóng dáng Lâm Bình đã biến mất cùng với tiếng nổ kia. Sắc mặt cả ba người đại trưởng lão, Cao Hiển Hoàng, kể cả Chu Thanh trắng bệch như tờ giấy. Đặc biệt là hai người đại trưởng lão cùng Cao Hiển Hoàng, họ đều không còn có chút hi vọng nào nữa.
Bởi vì bọn họ biết “Khước Dã” là vật như thế nào. Trong số những thần binh mà đảo Bắc có được, thì Khước Dã chính là thanh vũ khí tốt nhất. Quan trọng ở chỗ, thanh kiếm Khước Dã này không phải được rèn ra, hay dùng để đánh lâu dài, mà chính là thần binh chỉ sử dụng được một lần. Nó có hiệu quả tương tự như hạch võ mini mà Lâm Bình sử dụng trước đó.
Chẳng qua, khi toàn bộ thanh kiếm Khước Dã này đâm mạnh vào đối phương, nó sẽ nổ tung, gây ra nhiều sát thương hơn hẳn những binh khí thông thường. Hơn nữa, “Khước Dã” này một khi tấn công sẽ không hề hiện hình, lặng lẽ áp sát mục tiêu mà không bị phát hiện, cũng không ai có thể đề phòng.
Đương nhiên, với những điểm mạnh kể trên, thì giá của thanh kiếm này cũng không hề thấp chút nào. Thần binh chỉ sử dụng được một lần, giá cũng khá cao, nhưng hiệu quả của nó là không thể nào bàn cãi. Ngoài “Khước Dã” ra, cũng còn hai thanh kiếm ngắn khác cùng hệ, có tên “Vô Dã”, “Tà Dã”, đã từng lấy mạng của hai vị cao thủ cấp Chân thần.
Càng biết rõ, sắc mặt hai người đại trưởng lão và Cao Hiển Hoàng lại càng khó coi.
“Xông lên!” Nhưng vào ngay lúc này, âm thanh của Lâm Bình bỗng nhiên lọt vào tai hai người.
Gì cơ?
Hai người sửng sốt. Cậu ta không có việc gì ư?
Cho đến tận lúc này, hai người đại trưởng lão và Cao Hiển Hoàng mới nhận ra, lúc Khước Dã phát nổ, mặc dù gây ra động tĩnh long trời lở đất, nhưng, hình như là không hề có một giọt máu hay miếng thịt nào văng ra.
“Tàn ảnh?” Một ý niệm đột nhiên nhảy ra trong đầu đại trưởng lão.
Nhưng, hai người đại trưởng lão cùng Cao Hiển Hoàng cũng không hề do dự thêm, nhảy lên không trung, mỗi người cầm trong tay một thanh thần binh, dùng hết toàn lực tấn công Cao Càn Khôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!