Sau khi Lâm Bình xuất hiện, những người còn lại đều không dám có một chút buông lỏng nào. Để không bị biến thành giống như Tiêu Phá Thiên và Vương Trữ Thành, họ nhanh chóng tuân theo quy củ mà Ba Đen lớn định ra, đều giao ra tất cả đồ vật.
Đặc biệt là một vài vị thiên kiêu và cường giả xếp hạng cuối cùng, trên người không thể kiếm được những đồ vật như vậy nữa, bắt đầu hướng những cường giả khác vay mượn một ít bảo vật. Dùng những khoản phí này với hy vọng giữ được mạng. Cuối cùng đem qua để Lâm Bình và Ba Đen lớn kiểm kê.
Thu hoạch lần này có thể nói là vô cùng lớn. Ở bên cạnh Ba Đen gần như đều xếp thành những ngọn núi nhỏ. Chỉ riêng thần khí ánh sáng đã có hơn 11 món, bán thần khí càng là nhiều đếm không hết, hơn 40 cái, dịch năng lượng cũng hơn 500 cân, đá năng lượng thì hơn 5000.
Ngoài ra còn có 50 sinh mệnh tinh hoa, gần 1000 cân sinh mệnh thủy thần, dịch kim thân trên dưới 30 cân, 5 cánh thiên kim liên có thể tăng trưởng tinh thần lực, 1 đoạn linh mồn mộc, 2 uyển mộng quả, hai hạt thiên quỳ tử...
Còn có những tài liệu quý để chế tạo thần khí như long văn hắc kim, thiên thạch ở biển sâu, mai huyền quy...
Còn vô số các bảo vật khác, bạch thối đan, tuyết ngọc sâm, vân vân. Mỗi thứ đều có một ít thiên tài địa bảo hữu dụng, đếm cũng đếm không hết.
Lâm Bình trừng mắt nhìn. Hắn chưa bao giờ thấy qua nhiều đồ tốt đến vậy.
Nếu so sánh quốc khố của Hoa Quốc với chỗ thiên tài địa bảo này, vậy chính là thảm không nỡ nhìn, chỉ một từ: Nghèo!
Lúc này ánh mắt Lâm Bình lại rơi xuống bảo vật trên người những cường giả bây giờ mắt bắt đầu giao nộp bảo vật. Lâm Bình suýt nữa thì không nhịn được để họ giao nộp thêm một lần.
Nếu làm như vậy khẳng định có thể thu được càng nhiều đồ tốt. Thấy ánh mắt Lâm Bình quét qua, trong mắt như có một tia sáng, giống như muốn lột sạch bọn họ vậy.
Đột nhiên những người này đều giật mình. Chết tiệt, tên này không phải có sở thích đặc biệt gì đấy chứ?
Đặc biệt là người ở Loạn Ma Hải Vực càng phải lo lắng hơn. Phải biết rằng, trước đây có tin đồn về hôn sự của Lâm Phàm và Nhan Kha, thế nhưng Lâm Phàm bỏ trốn. Hơn nữa Nhan Kha mỹ nhân hiện giờ lại ở gần đây, cũng không thấy Lâm Phàm có hành vi đặc biệt nào với cô. Hiện giờ hắn lại nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt như vậy, thật khiến người ta phải kinh hãi!
Rất nhiều người đều đang suy nghĩ, nếu Lâm Phàm này thật sự nhìn trúng mình, đối với mình có suy nghĩ gì đặc thù thì mình phải làm sao phản kháng, cùng lắm thì cùng chết hay là tham sống sợ chết đây?
“Tiểu tử, những mỹ nữ ở đây cậu không nhìn, cứ phải nhìn chằm chằm những tên đàn ông này, cậu không phải là có sở thích đặc thù gì đó chứ?” Ba Đen lớn biết rõ ánh mắt của Lâm Bình là có ý tứ gì nhưng vẫn cố ý nói.
Nghe Ba Đen lớn nói, những cường giả bình thường hô phong hoán vũ suýt nữa sợ đến tiểu ra quần. Lẽ nào thật sự bị mình đoán trúng rồi?
“Ngàn vạn lần đừng nhìn trúng ta! Đừng!”
“Cũng may lão tử cao lớn thô kệch, hắn có lẽ không nhìn trúng ta đâu? Nhưng… nhìn hắn trắng trẻo sạch sẽ, đừng nhìn trúng một tên như ta được không? Ôi mẹ ơi, đừng… ngàn vạn đừng... ông trời ơi, Chân Thần hãy phù hộ cho con...”
Còn về những Thần Cảnh vốn dĩ trắng trẻo sạch sẽ, lớn lên tuấn mỹ thì lại càng khiếp sợ.
Lúc này, có kẻ còn ghét bỏ vẻ ngoài mà mình lấy làm tự hào.
Vốn dĩ Lâm Bình không muốn để ý đến Ba Đen lớn, nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ánh mắt mọi người nhìn hắn có chút không đúng lắm.
Vẻ mặt Lâm Bình liền đen lại.
“Chó điên, cậu còn nói bậy, tôi liền tát miệng chó của cậu có tin không?” Lâm Bình sắc mặt đen sì, ánh mắt sâu xa nhìn chằm chằm Ba Đen lớn.
“Gâu!” Ba Đen lớn cũng đổi sắc mặt, một bộ dạng cười toe toét.
“Hiện tại tôi có thể đánh cậu, cậu đừng có kiêu ngạo.” Lâm Bình hừ lạnh một tiếng.
Ba Đen lớn lại kêu “gâu gâu” vài tiếng, nhìn vào trong mắt Lâm Bình là một mảnh tối tăm, đồng thời cũng đề cao cảnh giác.
Cẩu sinh thật không tốt!
Đứa nhỏ đã đại thành kim thân, trưởng thành rồi, còn có thể đánh nó rồi.
Phiền muộn!
Không vui!
Nhưng Ba Đen lớn kêu vài tiếng rồi cũng không cười nhạo Lâm Bình nữa.
Về phần những người còn lại sau khi chứng kiến thái độ của Lâm Bác cũng thở ra một hơi.
“Tiểu Hắc, cậu không nên nhát gan như vậy đi?”
Lúc này Lâm Bình lại có chút nghi hoặc nhìn Ba Đen lớn. Theo lý mà nói, cho dù hiện tại hắn đại thành Kim thân rồi, nhưng theo như tính tình của Ba Đen lớn mà nói, Lâm Bình uy hiếp hắn như vậy, Ba Đen lớn sẽ không thừa nhận đâu.
Dù sao Ba Đen lớn cũng là Kim thân đại thành, nếu thật sự trở mặt, Ba Đen lớn cũng sẽ không thật sự sợ hắn.
Nhưng hiện tại rõ ràng có gì đó không đúng.
“Bản đại gia chính là không muốn chấp nhặt với cậu.” Ba Đen lớn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn sang chỗ khác. Dường như có hơi chột dạ.
“Cậu có phải giấu cái gì không?” Lâm Bình phản ứng ngay lập tức.
“Tiểu tử, đừng tưởng cậu Kim thân đại thành rồi liền có thể vu oan bản đại gia!” Ba Đen lớn biến sắc mặt, một lời không hợp liền mở miệng cãi lại.
“Không đúng.” Lâm Bình lại đưa mắt nhìn sang đống thiên tài địa bảo xếp thành núi nhỏ bên cạnh, sắc mặt càng thêm nghi hoặc.
Sau đó Lâm Bình bỗng nhiên phản ứng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Ba Đen lớn: “Cậu có phải giấu thứ liên quan đến Ngọc Cốt đúng không, đều giấu ở đâu rồi? Tôi không tin nhiều người thế này mà không có cái nào có liên quan tới tu luyện Ngọc Cốt.”
Lâm Bình vừa nói ra lời này, 10 vị Thần Cảnh mạnh nhất ở hai đại hải vực có vài vị sắc mặt khẽ biến bị Lâm Bình nhìn thấy. Điều này càng khẳng định suy đoán của Lâm Bình.
“Tiểu tử, cậu cho rằng tôi không biết xấu hổ giống cậu sao?” Ba Đen lớn trừng Lâm Bình.
“Cậu nói lời này không sợ bị sét đánh sao?” Lâm Bình tức giận nói: “Tôi trước giờ chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như cậu...”
“Dù sao tất cả đồ thu được đều ở đây, tôi một cái cũng không lấy.” Ba Đen lớn không thừa nhận.
“Thật sao?” Lâm Bình nhìn chằm chằm Ba Đen lớn.
“Thật đến không thể thật hơn nữa. Tiểu tử, cậu thật sự không tin tôi?” Sắc mặt Ba Đen biến rồi lại biến, có vẻ như sắp nổi giận rồi.
“Ha, tôi nhớ sau khi tôi đi, cậu lấy của anh ta một hạt đen, hạt đen đó đâu rồi? Làm sao không có trong chỗ bảo vật này? Cậu còn nói cậu không giấu gì?” Lâm Bình nói, đồng thời dùng tay chỉ chỉ Tỉnh Chính Thanh.
Sắc mặt Tỉnh Chính Thanh trở nên khó coi. Lúc trước Ba Đen lớn lấy anh ta ra để lập uy, còn lấy đi hạt Kim Cương Bồ Đề của anh ta.
Suýt nữa làm Tỉnh Chính Thanh sụp đổ muốn chết.
“Này, thì ra cậu đều nhìn thấy hết. Hừm, tôi là lấy đi hạt kim cương bồ đề, nhưng nó và Ngọc Cốt không có quan hệ gì. Chính là nhìn thấy nó trông rất đẹp mắt, sau này muốn dùng một sợi dây xâu lại đeo trên cổ, rất xứng với hình tượng của tôi nên mới thu nó. Dù sao cậu cũng không thể đeo thứ này lên cổ đúng không, đối với cậu cũng chẳng có tác dụng gì!”
“Còn về những thứ khác, tôi thật sự một cái cũng không lấy. Không tin cậu hỏi bọn họ. Nếu có một người nói tôi lấy, vậy cho dù tôi không lấy cũng sẽ cõng cái nồi này...” Ba Đen lớn chính trực nói, ánh mắt cũng quét qua những người xung quanh một vòng.
Trong mắt tràn đầy ý cảnh cáo, có thể nói là rất rõ ràng.
Nhìn thấy ánh mắt của Ba Đen lớn quyét qua đây, những người khác còn thật không dám mở miệng.
Lâm Bình rất hung tàn không sai. Nhưng Ba Đen lớn cũng không phải thứ dễ chọc, cũng là một người đại thành Kim thân. Nếu chọc đến hắn, bị đập chết ngay tại trận cũng rất có khả năng.
Nhưng rất nhanh Ba Đen lớn đã biến thành sững sờ. Bởi vì ánh mắt uy hiếp của hắn rơi vào trên người Nhan Kha. Mà Lâm Bình lúc này cũng nhìn Nhan Kha, rồi lại nhìn nó.
“Thôi chết! Tính sai rồi! Cô gái này không nằm trong sự khống chế của bản đại gia!” Ba Đen lớn kêu gào trong lòng.
Nhan Kha cười cười, cũng không nói nhiều, chỉ là thích thú quan sát.
“Được rồi, bản đại gia thừa nhận, tôi lấy một cây nấm ngọc tủy.” Ba Đen lớn bực tức nói.
Sau đó hắn mở miệng phun ra thứ gì đó giống như một cây nấm phát sáng như ngọc.
Chỉ là khi nhổ ra Ba Đen lớn đã cố ý ngậm nó trong miệng một lúc. Đến khi phun ra thì nó đã dính đầy nước miếng của hắn. Lâm Bình lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Thấy vẻ mặt chán ghét của Lâm Bình, Ba Đen lớn lập tức nói: “Xem ra cậu không muốn nó rồi, tôi vẫn là thu lại thôi.”
Nói xong cũng không đợi Lâm Bình đồng ý, Ba Đen lớn lại mở to miệng, cây nấm lại bị Ba Đen lớn lấy đi.
“Cậu đây là nuốt nó vào bụng hay là để ở một không gian khác rồi?” Lâm Bình liền không tính toán nữa, thay vào đó hiếu kỳ hỏi.
“Đây là bí mật của bản đại gia, bớt thăm dò đi!” Ba Đen lớn liếc liếc Lâm Bình, kiêu ngạo mà nói.
“Vì cậu đã lấy được thứ mình muốn rồi, vậy tất cả những thứ ở đây đều quy cho tôi, không có ý kiến gì chứ?” Lâm Bình nói rồi đồng thời vung tay, không đợi Ba Đen lớn đồng ý đã đem 11 món thần khí, tất cả những bảo vật có hiệu quả đối với tinh thần lực, cộng thêm 30 cân dịch kim thân, 50 cân sinh mệnh tinh hoa, hơn một nửa sinh mệnh thần thủy và dịch năng lượng đều lấy đi, từ từ mà lấp đầy không gian ban đầu, cho đến khi không thể thu nạp thêm gì nữa mới dừng lại.
“Thật đáng tiếc, không gian quá nhỏ, để không hết!” Lâm Bình thì thầm một tiếng.
Những bán thần khí kia, còn cả đại bộ phận dịch năng lượng, một ít sinh mệnh thần thủy, tất cả đá năng lượng và những thiên tài địa bảo khác đều không có cách nào thu lấy.
“Gâu!” Ba Đen lớn rất phẫn nộ.
“Tiểu tử, cậu mau chóng giao ra cho tôi, cậu đây là ăn gian, phân chia không đều!”
Lâm Bình lạnh nhạt cho Ba Đen lớn một ánh mắt: “Trừ khi cậu đem tất cả những đồ cậu giấu đều đem giao ra đây. Nếu không thì đừng có hòng!”
Ba Đen lớn nhe răng trợn mắt, đột nhiên biến sắc mặt.
“Nếu không cậu đem công pháp vừa truyền thụ cho cô gái này nói cho tôi đi. Như vậy những thứ đồ này tôi toàn bộ đều không muốn nữa, đều đem cho cậu, như thế nào?” Ba Đen lớn truyền âm cho Lâm Bình nói.
Lần này đến lượt sắc mặt Lâm Bình khẽ biến. Vừa rồi tất cả trao đổi giữa hắn và Nhan Kha đều là truyền âm. Ba Đen lớn làm sao biết hắn truyền “Luyện Thần Quyết” cho Nhan Kha? Tên này rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào?
Nhưng Lâm Bình cũng thở ra một hơi. Còn may, Ba Đen lớn dường như không thể nghe thấy nội dung truyền âm giữa hắn và Nhan Kha, không biết hắn truyền thụ cho Nhan Kha là “Luyện Thần Quyết”.
Lâm Bình cười cười sau đó nói: “Không có cửa đâu!”
“Vậy cậu mở một cánh cửa không phải được rồi sao?” Trên mặt Ba Đen lớn nở một nụ cười hài lòng.
Lâm Bình: “...”
Ba Đen này quá là mẹ nó vô sỉ, quá không biết xấu hổ!
“Lâm Bình, nếu cậu tin được tôi, có thể để những thứ này đều chuyển vào nhẫn không gian bản nguyên của tôi, cậu có thể tùy ý sử dụng.”
Lúc này, Nhan Kha lên tiếng, đưa cho Lâm Bình một chiếc nhẫn. Trước đó cô đã nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lâm Bình.
“Chiếc nhẫn này được liên kết với không gian bản nguyên của phụ thân cô?” Lâm Bình có chút kinh ngạc.
“Không phải, là của mẹ tôi, tôi dùng cũng là cái này. Cho nên anh có thể yên tâm sử dụng.” Nhan Kha nhẹ nhàng mỉm cười.
Nhưng khi nói về mẹ mình, trong ánh mắt Nhan Kha dường như có chút u ám.
“A vị bằng hữu này, thứ nó nhìn trúng đều đã lấy đi rồi. Tất cả những thứ còn lại đều là nó nhìn không vừa mắt, hoặc là đối với nó vô dụng. Nếu không nó đã sớm đánh chủ ý rồi, làm sao để anh lấy đi những thứ đó trước.”
“Anh cứ lấy cả đi.” Rất nhanh, u ám trong mắt Nhan Kha biến thành ý cười nói
“Ừm ừm” Lâm Bình gật gật đầu. Lần này không cần Nhan Kha nói, Lâm Bình cũng tự phát hiện ra rồi.
Vì vậy Lâm Bình mới trực tiếp lấy đi nhiều đồ như thế mà không hề có ý muốn phân chia với Ba Đen lớn.
“Tôi tin tưởng cô.” Lâm Bình lại nói: “Nhưng lời cảm ơn sẽ không nói nứa. Về sau nếu có chỗ nào cần đến tôi, tôi sẽ toàn lực tương trợ.”
Sau đó Lâm Bình nhận lấy chiếc nhẫn, đem tất cả những thứ còn lại toàn bộ đều thu vào.
Kỳ thực cho dù lùi lại một vạn bước mà nói, cho dù Nhan Kha đưa cho hắn chiếc nhẫn thì có lẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng theo Lâm Bình thấy, những đồ vật quan trọng nhất đều đã ở trong bản nguyên không gian của Lê Tông rồi. Đây là điều hắn miễn cưỡng có thể chấp nhận.
Huống hồ Lâm Bình thật sự tin tưởng Nhan Kha. Mà quả thật như thế, Ba Đen lớn thấy Lâm Bình thu thập hết những đồ vật đó đều không có phản ứng gì.
Đương nhiên trong mắt những người khác nhìn thấy hai mắt đều đỏ ngầu. Những thứ bị lấy đi có rất nhiều là toàn bộ tài sản của một số người.
“Xin hỏi hiện tại chúng ta có thể đi chưa?” Tỉnh Chính Thanh dẫn đầu đứng lên. Anh ta không muốn lưu lại đây nữa, anh ta muốn quay về.
Thấy Tỉnh Chính Thanh hỏi, những người khác cũng hướng sự chú ý vào Lâm Bình. Hiển nhiên bọn họ cũng phát hiện ra, người có thể quyết định cho bọn họ an nhiên rời đi hay không là Lâm Bình chứ không phải Ba Đen lớn.
“Tiểu Hắc, ở đây có hạn chế rất lớn đối với Chân Thần sao?” Lúc này Lâm Bình truyền âm hỏi Ba Đen lớn. Đây là vấn đề mà Lâm Bình bắt buộc phải cân nhắc.
“Hạn chế bây giờ so với trước đây càng lớn. Nhưng chỉ cần Chân thần nguyện ý xuất gia cái giá đủ lớn, khẳng định vẫn có thể tiến vào, chỉ là có đáng hay không đáng mà thôi.”
Ba Đen biết Lâm Bình đang lo lắng điều gì. Huống hồ điều này cũng liên quan đến bản thân nó cho nên nó biết được gì đề sẽ nói cho Lâm Bình.
Lâm Bình gật gật đầu.
“Loạn Ma hải vực hiện tại có thể rời đi.” Lâm Bình mở miệng nói.
“Vậy chúng tôi thì sao?” Ngay lập tức liền có cường giả của Tiên Đảo Hải Vực mở miệng.
“Các người không thể.” Lâm Bình lạnh nhạt nói.
Người của Loạn Ma hải vực cho dù là Tiêu Phá Thiên hay Lâm Trữ Thành, Lâm Bình chỉ đánh cho bọn họ bị trọng thương, cũng không thật sự giết bọn họ. Những người khác thì chỉ là cướp sạch mà thôi.
Có lẽ vẫn lần này không đáng giá Chân Thần hao phí một cái giá lớn để cưỡng chế thực hiện tìm hắn báo thù.
Hơn nữa hắn đã hiện thân ở Loạn Ma Hải Vực vài lần. Khả năng càng lớn chính là Chân Thần đợi hắn xuất hiện ở Loạn Ma Hải Vực một lần nữa rồi mới đến xử lý hắn.
Cho nên người của Loạn Ma Hải Vực muốn đi đối với Lâm Bình mà nói không thành vấn đề. Huống hồ Tần Vô Song của Loạn ma Hải Vực đã chạy rồi, cho dù hắn không thả bọn họ thì tin tức này có lẽ cũng sẽ truyền về Loạn Ma Hải Vực.
Cho nên lưu lại bọn họ hay không đối với Lâm Bình không quan trọng.
Còn về người của Tiên Đảo Hải Vực thì phải đợi xem. Đợi Lâm Bình đi về phía Ngũ Đại Tiên Đảo, bọn họ sẽ cùng đi với hắn.
Thấy Lâm Bình lắc đầu không nói, người của Tiên Đảo Hải Vực biến sắc. Tuy nhiên không một ai dám xuất đầu cùng Lâm Bình chất vấn.
“Cáo từ!” Thấy Lâm Bình gật đầu, Tỉnh Chính Thanh lập tức nói. Sau đó anh ta nhảy lên, hướng về phía xa bay đi. Những người khác của Loạn Ma Hải Vực cũng đều rời đi.
Ngay cả Đông Phương Vũ và Thương Vực Thiên tuy có trì hoãn một chút nhưng cũng hướng Lâm Bình ôm quyền nói một câu kỳ quái: “Cảm ơn” rồi mới rời đi.
Còn về vì sao lại kỳ lạ?
Quái là quái ở chỗ, bọn họ kiêu ngạo như thế, là hậu duệ của Chân Thần, cảm ơn đương nhiên là vì ân tình không đánh cướp bọn họ. Khiến nội tâm của họ có chút vui mừng đồng thời cũng cảm thấy kỳ quái.
“Đừng quên anh đã đáp ứng tôi, sẽ mang tôi đến quê nhà của anh.” Cuối cùng người của Loạn Ma Hải Vực chỉ còn lại Nhan Kha, cô cười nói.
“Tôi sẽ không quên đâu.” Lâm Bình gật đầu.
“Ừm, nhưng là nhớ kỹ, trước khi chân chính đột phá tới Chân Thần, anh vẫn đừng xuất hiện ở Loạn Ma hải Vực.” Cuối cùng Nhan Kha còn bổ sung thêm: “Tôi đợi đến ngày anh đột phá Chân Thần.”
“Đột phá đến Chân Thần có lẽ không còn xa nữa.” Đợi Nhan Kha đi rồi, Lâm Bình mới âm thầm nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!