Chẳng lẽ, là hậu duệ của Côn Bằng thần vương chỉ dạy?
Có ai còn sống không?
Lúc này, hầu hết mọi người đều bàng hoàng.
Nếu ai trong Côn Bằng thần vương còn sống, e rằng sẽ có chút phiền phức.
“Anh Lâm… là anh…”
Ở bên phải, giữa đám đông các thanh niên mặc áo trắng thì Trần Vũ Hoàng vô cùng nổi bật, hai người gần như đồng thời kêu lên.
“Anh Vũ Phàm, anh Thương, anh có biết anh ta không?”
Nghe vậy, đồng tử của Trần Vũ Hoàng hơi co lại, nhìn về phía Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên ở bên kia mà cảm thán.
“Anh Trần, anh ta là Lâm Vân, người đã thắng chúng em trong Thê Đổ Chiến.” Phương Vũ Phàm nói.
Sau khi Phương Vũ Phàm nói điều này, ngay lập tức, ba mươi người ở khu vực Biển Mai Quan đều nhìn về phía Lâm Bình.
Hóa ra, anh ta chính là Lâm Vân đã từng làm ầm ĩ trên Biển Mai Quan, nhưng sau đó tại sao lại biến mất không một tung tích?
Sau đó mọi người nhìn Lâm Bình với nhiều vẻ mặt khác nhau, ánh mắt của họ gần như hướng về một bóng đen nổi bật khác trong đám đông.
Bóng hồng xinh đẹp này không phải là ai khác mà chính là mỹ nhân vô song bị đồn kết hôn với Lâm Vân, Nhan Khanh!
Ngay lúc này, Nhan Khanh cô ta cũng trở thành tiêu điểm cho những lời bàn tán của mọi người!
Đối với ánh mắt soi mói của những người xung quanh, Nhan Khanh cũng không quan tâm, thay vào đó, cô cắn chặt răng nhìn không chớp mắt theo bóng người bước ra khỏi ngôi nhà.
Ánh mắt có chút phẫn hận, có chút tức giận, cũng có chút kinh ngạc khó phát hiện.
Những người khác có thể không nhận ra, nhưng Trần Vũ Hoàng lại tinh ý nhận ra, ánh mắt của Nhan Khanh đã thay đổi.
Ngay lập tức, ánh mắt của Trần Vũ Hoàng trở nên lạnh lẽo.
Trong hơn hai mươi tám năm kể từ khi sinh ra, dưới sự kì vọng và giám sát chặt chẽ của cha, anh đã dành hết tâm sức cho võ thuật và tránh xa nữ sắc.
Bây giờ, anh ta đã có thể thông báo với bản nguyên, chỉ là trấn áp cảnh giới, cũng không có đột phá.
Nhưng kể từ khi nhìn thấy Nhan Khanh, Trần Vũ Hoàng đã bị động lòng, mặc dù cho đến bây giờ anh ta không bao giờ thể hiện điều đó ra bên ngoài nhưng trong lòng anh ta, Trần Vũ Hoàng đã coi Nhan Khanh là một trong nhưng người đồng hành với mình trong tương lai.
Chỉ cần Nhan Khanh thể hiện đủ tài năng, có thể đột phá chân thần, sau khi anh ta thật sự phát triển, Trần Vũ Hoàng liền có thể trực tiếp cầu hôn với Đảo Mai Linh.
Kết hôn với Nhan Khanh.
Đối với cuộc hôn nhân được đồn đoán trước đây giữa Lâm Vân và Nhan Khanh, với tư cách là con trai trưởng của Biển Mai Quan, Trần Vũ Hoàng có thể dễ dàng nắm bắt được tin tức thật sự.
Đương nhiên, nó chỉ là tin đồn do Tiêu Phát thiên và anh em nhà họ Vương cố tình tạo ra.
Vì vậy, Trần Vũ Hoàng không thèm quan tâm.
Nhưng bây giờ, anh ta bất ngờ phát hiện ra rằng Nhan Khanh, một trong số những đối tượng mà anh ta đã nhắm đến sẵn, thực sự có tình cảm đặc biệt với Lâm Vân?
Ngoài ra, khi Lâm Vân bước ra khỏi ngôi nhà này, Trần Vũ Hoàng cũng phán đoán ngay lập tức, nguyên nhân khiến Lâm Vân biến mất vào cuộc họp của Hội Vân Đài có lẽ vì anh ta phải vào đây sớm.
Hai lí do được xuất hiện song song.
Điều này khiến trái tim của Trần Vũ Hoàng như bị xát muối.
“Thằng nhóc này, mày có số nợ đào hoa lắm, nhìn mỹ nhân kia kìa, yêu nghiệt vậy, vậy mà mày đã làm gì người ta, mặc quần vào liền không nhận ra người khác?”
Ba Đen thông minh đến nhường nào, lại quan sát tinh tường đến nhường nào, tự nhiên đây là lần đầu tiên hắn liền có thể phát hiện ra Nhan Khanh trong đám người, ánh mắt Lâm Bình thật đặc biệt.
Lâm Bình: “…”
Sau khi Lâm Bình bước ra khỏi ngôi nhà, anh ta liền nhìn thấy Nhan Khanh ngay đầu tiên.
Vẻ mặt của Lâm Bình có phần mất tự nhiên.
Hơn nữa, không chỉ có người từ Biển Mai Quan, mà còn có người ở Đảo Tiên Hải, tuyệt đại đa số người của hai thế lực đều tụ tập ở đây.
Đột nhiên, ánh mắt của Lâm Bình có phần né tránh.
Không dám nhìn thẳng vào Nhan Khanh.
Thấy Lâm Bình không để ý đến mình, ánh mắt lại còn có chút né tránh, Ba Đen trên mặt lập tức lộ ra vẻ hiểu biết.
“Bang, đồ khốn!”
Ba Đen khinh thường nhìn Lâm Bình.
Lâm Bình: “…”
Lâm Bình vẫn lựa chọn không trả lời Ba Đen lớn.
Những người khác đều nhìn sang đây!
Lâm Bình hắng giọng, nhẹ nói.
“Mọi người nhanh lên, lấy hết, rồi chia đôi tiền nào!”
Nhìn thấy Lâm Bình chuyển chủ đề, nên Ba Đen lớn cũng không quay lại chủ đề ban nãy nữa, hùa theo Lâm Bình mà hưng phấn nói.
Đồng thời, nhìn về phía những người khác ở Biển Mai Quan và Đảo Tiên Hải, ánh mắt sáng lên.
Những người này không phải là người bình thường!
Mà là những kho báu nhỏ biết di chuyển!
Chẳng mấy chốc, có ai đó đã nhận ra ánh mắt của Ba Đen lớn.
Cái này có gì đặc biệt, đây là kiểu ánh mắt gì?
Cảm giác cứ như nhìn chằm chằm vào con mồi nhỉ?
Nhưng cho dù là Biển Mai Quan hay Đảo Tiên Hải, đều không có ai chủ động xuất chiêu.
Bọn họ toàn đề phòng lẫn nhau.
“Cổ Trần Tiêu, người này tên là Lâm Vân, là người thuộc vùng Biển Mai Quan của chúng ta, theo thỏa thuận thì chúng ta đi đầu chiếm cứ nơi này, các người còn không mau trở về đi?”
Trần Vũ Hoàng nhìn về phía Đảo Tiên Hải, người áo đen đứng đầu cuối cùng hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù trong lòng Trần Vũ Hoàng không có ý tốt nhưng anh ta hiển nhiên cũng không để Lâm Vân vào trong mắt.
Để có thể lấy đi mạng sống của Lâm Vân, đối với anh ta, điều đó chỉ đơn giản như việc cố gắng lấy thứ gì đó từ chính túi của mình.
Nhưng lúc này, người mà anh ta muốn đề phòng nhất đó là Cổ Trần Tiêu!
“Ngươi nói hắn là người của Biển Mai Quan sao?” Cổ Trần Tiêu chế nhạo, đó như một trò đùa.
“Hà Hồng, người này là người quen cũ của anh đúng không?”
Trước đó, khi có người nhận ra Lâm Bình và Lâm Vân ở bên Đảo Tiên Hải thì tin tức về Lâm Bình về phía đảo Tiên Hảo cũng đã lan truyền đến tai Cổ Trần Tiêu.
Cổ Trần Tiêu đương nhiên biết rằng Lâm Bình đã làm Lý Ngọc Lâu bị thương và những người khác trước đó và anh ta cũng đã gặp Hà Hồng.
Nghe câu hỏi của Cổ Trần Tiêu, Hà Hồng cau mày và trong lòng cảm thấy có chút không vui.
Lúc trước Trần Vũ Hoàng hỏi thăm, đều là hỏi về anh Vũ Phàm và anh Thương, nhưng ngược lại với Cổ Trần Tiêu lại là giọng điệu chất vấn khiến Hà Hồng vô cùng không vui.
“Đúng!”
Nhưng Hà Hồng vẫn gật đầu.
Ngoài việc anh ta không thể chọc tức Cổ Trần Tiêu thì Cổ Trần Tiêu hỏi câu này là vì tranh chấp tổng thể khu vực ở đảo Tiên Hải.
“Trần Vũ Hoàng, anh nói người này là người của Biển Mai Quan của bọn anh, nhưng anh ta lại là người quen cũ của tôi ở đảo Tiên Hải, rõ ràng anh ta là người của đảo Tiên Hải bọn tôi.”
Thấy Hà Hồng gật đầu, Cổ Trần Tiệu lại tiếp tục nhìn Trần Vũ Hoàng, khóe miệng nhếch mép cười mỉa mai.
Quá khứ có thể chứng minh điều gì?
“Theo những gì tôi biết, anh ta là lãnh chúa của vùng biển Mai Quan chúng tôi.”
Trần Vũ Hoàng hừ lạnh một tiêng, một cỗ uy năng từ trong cơ thể tản ra, nhìn Lâm Bình nói: “Lâm Vân, không phải sao?”
Trong chốc lát, vẻ mặt của Cổ Trần Tiểu trở nên ảm đạm.
Nhìn dáng vẻ tự tin và ngây thơ của Trần Vũ Hoàng, xem ra Lâm Vân thật sự là người của vùng biển Mai Quan bọn họ?
Cũng đến đấy lấy cơ hội?
Hà Hồng, Mai Tuyết Lam, Phùng Thu Trúc và Trần Sơn đều đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Lâm Bình, trong mắt có chút khó hiểu.
Đây không phải là Lâm Bình đến từ Việt Nam sao?
Từ khi nào lại trở thành người của biển Mai Quan chứ?
Hơn nữa còn trở thành một chiến binh của biển Mai Quan?