Sau đó, Lâm Bình có hỏi thêm một số câu hỏi, mong Ba Đen lớn có thể trả lời.
Tuy nhiên, Ba Đen lớn rất khôn ngoan, nó biết nên nói những gì.
Đề cập đến những chuyện liên quan đến bản thân nó, đều là muốn mò mẫm tìm về quá khứ, chí ít đối với Lâm Bình Thần, nó là sự tò mò, anh muốn biết tất cả những chuyện đã từng xảy ra ở nơi này.
Nhưng Lâm Bình cũng biết, sở dĩ Ba Đen lớn to lớn này có da thịt dày cộp, không thể đánh bại nó, rất có khả năng là vì trong quá trình tu luyện của Ba Đen lớn có “Đại Thành Kim Thân”.
Mặc dù Ba Đen lớn to lớn luôn pha trò đùa giỡn cười nói là chuyện đã qua, nhưng trong quan điểm của Lâm Bình thì ngược lại đó là biểu hiện muốn che đậy, anh thấy Ba Đen lớn đang giấu đầu hở đuôi, bởi vì không cho nó thịt nên nó càng không muốn nói ra bât cứ chuyện gì mà anh muốn biết.
Những điều Ba Đen lớn vừa nói khiến cho Lâm Bình càng kinh ngạc, tò mò.
Một thời gian trước Lâm Bình còn đang loay hoay thăm dò, tìm kiếm khổ sở vì chưa đạt được Kim Thân, đến giờ còn chưa có một chút thành tựu về Kim Thân, vậy mà chỉ là một con chó như Ba Đen lớn cũng đã đạt được Đại Thành Kim Thân.
Thực sự bản thân còn thua kém một con chó.
Đồng thời, Lâm Bình cũng đã hạ quyết tâm cho bản thân.
Sẽ cố gắng thuần hóa con Ba Đen lớn to lớn này.
Thật sự trong nó có rất nhiều bí mật mà anh muốn biết.
Điều quan trọng nhất và cũng là điểm mấu chốt, có thể nhờ nó cho lời khuyên, dạy anh về cách tu luyện Đại Thành Kim Thân?
Mặc dù học cách tu luyện Đại Thành Kim Thân từ một con chó, nghe có vẻ không đúng cho lắm.
Nhưng chỉ cần có thể giúp anh luyện thành Đại Thành Kim Thân, thì việc thỉnh giáo một con chó cũng không phải là điều không chấp nhận được, chưa kể, đây không phải là một con chó bình thường, đây là một chú chó thông minh và có sức mạnh phi thường.
"Vì đây là nơi bí mật của Côn Bằng Thần Vương lão gia hỏa, vậy tại sao nó lại hoang vắng như vậy và dường như nơi đây không có sự sống?"
Lâm Bình ném miếng thịt Bát Trân Kê cuối cùng ra ngoài, và định tiếp tục hỏi Ba Đen lớn.
"Khi tôi đến đây thì nó đã như vậy rồi, đừng hỏi tôi nữa, thực sự tôi không biết gì cả."
Con Ba Đen lớn lắc đầu tỏ vẻ tự hào, kiêu ngạo.
Tuy nhiên, nghe âm thanh dường như không còn đủ sự tự tin như những câu trả lời trước đó.
Trong lòng nó, cảm giác có chút chột dạ.
"Ngươi tuyệt đối đừng nói với ta, là ngươi đã ăn hết cây cỏ ở đây, phải không?"
Nhìn thấy bộ dạng to lớn của Ba Đen lớn, Lâm Bình trong lòng đột nhiên nghĩ đến một chút khả năng cũng có thể xảy ra với bộ dạng to lớn của nó, cùng với cách ăn miếng thịt của nó như một con chó bị bỏ đói lâu ngày, ánh mắt đầy sự thăm dò, kinh ngạc nhìn Ba Đen lớn.
“Không phải tôi, sao tôi có thể chứ? Tên tiểu tử ngươi đừng nói nhảm.” Ba Đen lớn ngay lập tức phủ nhận: “Tôi đây, đường đường chính chính cũng là Thiên Cẩu thần võ anh dũng, làm sao tôi có thể ăn mấy loại cây cỏ bẩn thỉu đó. Tên tiểu tử thối giời đánh, đừng có ngậm máu phun người, nhổ nước bọt bẩn mồm."
Lâm Bình: "..."
Mai Tuyết Lam: "..."
Ba Đen lớn càng nói như vậy, Lâm Bình Thần càng cảm thấy sự tình chính là như vậy.
Thảo nào, con chó điên này trông giống như một con ma chết đói.
Đói đến nỗi ăn tất cả các loài động vật và thực vật trên mặt đất!
Mai Tuyết Lam mở to mắt nhìn Ba Đen lớn có chút kinh hãi, trước mắt cô hiện ra khung cảnh con chó đen to lớn kia, hình như không chỉ muốn cắn cô, mà thật ra là muốn ăn thịt cô.
"Anh mắt của các ngươi như vậy là sao? Các ngươi không tin lời ta nói sao?"
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Bình và Mai Tuyết Lam phát hiện ra sự thay đổi, Ba Đen lớn ngay lập tức nhe răng trợn mắt, bộ dạng rất đáng sợ, nhìn chằm chằm vào Lâm Bình và Mai Tuyết Lam như thể nó đang sắp ăn thịt người.
"Là như thế!"
Lâm Bình và Mai Tuyết Lam cùng gật đầu.
Ba Đen lớn vừa mới kêu lên một tiếng, vì xấu hổ liền biến mất nhanh chóng như hòa vào không khí, và rồi cũng mau chóng xuất hiện ngay trước mặt họ.
Chỉ là, ánh mắt khi nhìn Lâm Bình và Mai Tuyết Lam có đôi chút nghi ngờ, hai người họ có thực sự đáng tin không?
Tạm thời thì cứ cho là họ đáng tin đi!
Nhưng dù sao đi chắng nữa tôi cũng sẽ không thừa nhận.
Cho dù chết cũng không bao giờ thừa nhận!
Qủa thực là mất mặt, không, quả thực là mất thể diện của loài chó!
"Còn thịt không? Mau lên, mau chuẩn bị nướng thêm một chút..."
Sau đó, Ba Đen lớn lại tiếp tục nói.
Đôi mắt nó nhìn chằm chằm cố định vào Lâm Bình và Mai Tuyết Lam.
Những miếng thịt Ba Đen lớn vừa ăn quả thực rất ngon, nhưng mà chừng đó đối với thân hình to lớn của nó có thể nói đơn giản chưa bõ dính răng.
“Ngươi nghĩ một Võ Gỉa như ta ra ngoài sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn sao, như đi picnic sao?” Lâm Bình ậm ừ nói đầy sự coi thường: “Được rồi, giao dịch đến đây là hoàn tất, Mai tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Mai Tuyết Lam đồng ý khẽ gật đầu trả lời.
Có Lâm Bình ở bên cạnh, lúc này cô cũng không còn sợ Ba Đen lớn to lớn như vậy.
"Hừ, nhóc con thối tha, còn muốn đi sao? Sao có thể bỏ đi dễ dàng như vậy chứ?"
Tuy nhiên, lúc này, Ba Đen lớn to lớn đó bực bội kêu lên phàn nàn một tiếng lạnh nhạt.
"Oh, vậy ngươi muốn sao?"
Lâm Bình cau mày nhìn Ba Đen lớn to lớn một lần nữa.
"Nếu có thể ra khỏi đây dễ dàng như vậy, thì ông nội đây cũng đã sớm rời khỏi rồi, nhóc con thối tha này, hai người hãy cứ ngoan ngoãn ở lại đây, để ông đây có thể giải tỏa sự nhàm chán, khó chịu bấy lâu nay."
Ba Đen lớn liếc nhìn Lâm Bình và Mai Tuyết Lam, bộ dạng nó tỏ vẻ hả hê, vui sướng.
"Sao ngươi lại nói như vậy?"
Lâm Bình khẽ nheo mắt đầy sự nghi ngờ, dò hỏi Ba Đen lớn.
"Ngươi hãy hỏi cô gái đứng bên cạnh ngươi thì khác rõ."
Ba Đen lớn vươn bờ vai to lớn duỗi ra một cái cực kì bá đạo, mắt nhìn về phía Mai Tuyết Lam, thản nhiên nói.
Khi nghe điều này, Lâm Bình nhìn về phía Mai Tuyết Lam muốn biết câu trả lời từ chính miệng cô nói ra.
"Xung quanh nơi này có trận địa được dàn xếp rất mạnh, xung quanh đây đều đã bị bao vây. Chúng ta chỉ có thể vào, không thể ra được, nếu có thể ra ngoài thì... Ta đã không bị con chó này đuổi cắn lâu đến như vậy..."
Mai Tuyết Lam nhẹ nhàng đáp.
Mặc dù cô đến đây chưa được bao lâu, nhưng trước khi Lâm Bình đến, cô đã bị một con chó đen to lớn là Ba Đen lớn đuổi theo và cắn ít nhất là trong vòng hai giờ đồng hồ.
Tất nhiên, trước đó cô không bao giờ nghĩ rằng Ba Đen lớn sẽ có thể đuổi kịp cô, nhưng khi nhìn thấy Ba Đen lớn chạy ra lấy đồ ăn từ chỗ của Lâm Bình với tốc độ nhanh gấp bốn lần tốc độ của âm thanh, Mai Tuyết Lam cũng hiểu ra điều gì đó.
Cô đã hiểu ra con Ba Đen lớn điên đó tại sao không đuổi kịp cô, đơn giản chỉ là Ba Đen lớn cố ý muốn trêu chọc cô, nếu không, cô đã trở thành thức ăn của Ba Đen lớn.
"Gâu Gâu, Tiểu cô nương, cô có phải cô là đang muốn mắng ta đúng không?"
Lâm Bình còn chưa có phản ứng gì, nhưng Ba Đen to lớn liền nhe răng trợn mắt đứng lên cười toe toét, ánh mắt toát ra vẻ dữ tợn, nhìn chằm chằm Mai Tuyết Lam.
Lâm Bình mặc kệ con chó Ba Đen lớn kia, hơi nhíu mày: "Chỉ có thể đi vào, và không thể đi ra?"
"Vậy thì bị mắc kẹt ở đây, là toàn bộ nơi ẩn náu bí ẩn của Côn Bằng Thần Vương, hay là một phần nhỏ của nơi ẩn náu?"
Sau đó, Lâm Bình hướng mắt nhìn về phía Ba Đen lớn.
"Không có thịt, không trả lời." Ba Đen lớn to lớn liếc mắt nhìn Lâm Bình, lòng đầy tự hào.
"Theo suy luận của tôi, đây chỉ là một phần nhỏ. Trước đó có ba mươi người đã vào đây cùng với tôi, nhưng bây giờ tôi không gặp lại ai trong số họ." Lúc này, Mai Ngọc Lam mới sực nhớ ra và trả lời.
“Ừm.” Lâm Bình gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Anh không tin, Ba Đen lớn to lớn đó lại có thể chịu ở lại, mà không đi cùng bọn họ!
"Được thôi."
Mai Tuyết Lam nhanh chóng chạy theo Lâm Bình.
Cô thực sự không muốn ở lại với con chó đen to lớn đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!