“Là ai tung tin đồn nhảm?”
Nghe Tề Đức Lâm báo cáo xong, mặt Lâm Bắc đen lại, hiện rõ vẻ tức giận.
Lâm Bắc thật ra không tính để ý đến tin đồn này. Nhưng ảnh hưởng mà nó gây ra thì Lâm Bắc không thể không quan tâm.
Hội Vân Đài lần này, hướng tới cả vùng biển Mai Quan, Lâm Bắc không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn sẽ có cả người của đảo Mai Linh, mà nếu như Nhan Khanh đến thì Nhan Thích nhất định cũng đi cùng.
Đến lúc đó, nghe được khắp thành loan tin về anh và Nhan Khanh, họ sẽ nghĩ sao?
Lần trước, Nhan Thích tha cho anh một lần, nhưng lần này thì không chắc.
Không phải là không chắc, mà Lâm Bắc gần như khẳng định là lần này Nhan Thích sẽ không bỏ qua cho anh.
Điều này gần như đã hủy hoại nghiêm trọng thanh danh của Nhan Khanh, toàn bộ biển Mai Quan này đều biết là anh sẽ cưới Nhan Khanh rồi.
Lúc đó nếu anh không cưới, Nhan Thác liệu có tha cho anh không? Tha mới là lạ!
Đừng nói là Nhan Thác, nếu đổi lại là Lâm Bắc, anh cũng không thể dễ dàng bỏ qua thế được.
Sắc mặt Lâm Bắc trong nháy mắt trở nên khó coi.
“Chắc không phải là hai người Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên.” Tề Đức Lâm lặng lẽ nói.
Lâm Bắc nhíu mày: “Tôi biết không phải là họ.”
“Trong chuyện này nhất định là có người ra tay thêm dầu vào lửa, nếu không, làm sao có thể trong khoảng thời gian không đến một ngày, tin đồn đã lan xa như vậy.” Lâm Bắc hừ lạnh nói.
Trong lòng anh cũng đã nghĩ đến vài người.
Mà trong chuyện này Tiêu Phát Thiên là người đáng nghi ngờ nhất.
‘Xem ra, hội Vân Đài lần này, nếu có thể không tham gia thì tốt hơn hết là không tham gia.’ Lâm Bắc thầm nghĩ.
Tiếp đó, Lâm Bắc lại nhìn vào Tề Đức Lâm.
“Hội Vân Đài, rốt cuộc là làm gì, anh đã nghe ngóng rồi chứ?”
Tề Đức Lâm lập tức báo cáo ra những tin tức mình biết cho Lâm Bắc:
“Ngày mai là ngày diễn ra hội Vân Đài, điện Thần Quan đã công bố, hội Vân Đài lần này, có liên quan đến một mật cảnh, nói là đến lúc đó, người nào đạt được tư cách tại hội Vân Đài, có thể cùng người trong điện Thần Quan tiến vào mật cảnh kia, sẽ được lợi rất lớn.”
“Nghe đâu, lần này người lãnh đạo rất có khả năng là người đứng đầu bảng Thiên Kiêu, Trần Vũ Hoàng.”
“Cũng có nhiều nguồn tin khác nói rằng Trần Vũ Hoàng cách bậc chân thần chỉ còn một bước thôi, lần này tiến vào mật cảnh kia, chắc là có liên quan đến việc Trần Vũ Hoàng muốn phá vỡ cảnh giới chân thần.”
Mật cảnh?
Nghe Tề Đức Lâm báo cáo xong, trong mắt Lâm Bắc lóe lên một tia sáng.
Điều này làm anh nhớ đến nơi được đánh dấu trên tấm bản đồ đằng sau chiếc đồng hồ, kho tàng bí mật của vương thần Côn Bằng.
Lẽ nào, người của điện Thần Quan đã phát hiện ra chỗ đó rồi, bí cảnh họ nói đến kia chính là kho tàng của vương thần Côn Bằng?
“Được, tôi biết rồi.” Lâm Bắc gật đầu.
“Hội Vân Đài lần này, anh không cần tham gia, anh trực tiếp quay về Thiên gia, mang Thiên Dung, Thiên Tuyết và Vân phu nhân nhanh chóng rời khỏi Thiên gia, đến một nơi an toàn thì báo cho tôi biết.” Lâm Bắc trực tiếp nói.
Nếu mục đích điện Thần Quan mở hội Vân Đài lần này là kho tàng của vương thần, vậy thì cuối cùng, Lâm Bắc khẳng định sẽ phải chạm trán với một số chiến binh biển Mai Quan. Nếu có duyên, một trong số đó có thể lại là Trần Vũ Hoàng.
Anh đương nhiên không sợ Trần Vũ Hoàng, nhưng Lâm Bắc lại sợ rằng đến lúc đó nếu chạm trán với người của điện Thần Quan, sẽ liên lụy đến Thiên gia. Điều này, Lâm Bắc không thể không phòng bị trước.
“Vâng.” Đối với mệnh lệnh của Lâm Bắc, Tề Đức Lâm chỉ có thể chấp hành.
Sau đó, không hề do dự, tạm biệt Lâm Bắc xong, Tề Đức Lâm liền rời khỏi nhà trọ, rời thành Vân Lạc, tiến về Thiên gia, chuẩn bị mang người nhà họ Thiên đi đến đảo Côn Minh.
Sau khi Tề Đức Lâm rời đi không bao lâu, Lâm Bắc lại đón một vị khách không mời mà đến.
“Lâm huynh, anh để tôi tìm mãi!” Thương Vân Thiên xuất hiện trước mặt Lâm Bắc, cười khổ nói.
“Không biết Thương huynh tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Bắc hỏi.
Thương Vân Thiên liền nói: “Tôi phải nói rõ chuyện này trước đã, chuyện giữa anh và Nhan Khanh không phải là tôi tung tin đâu.”
“Tôi biết.” Lâm Bắc không vui nói.
“Nhưng, tôi nghe người ta nói, đảo chủ Đảo Mai Linh, đại nhân Nhan Thích và công chúa Nhan Khanh đã vào thành Vân Lạc rồi, sao anh vẫn còn ở đây?” Thương Vân Thiên có hút khó hiểu.
Tuy bên ngoài người ta nói rằng Lâm Bắc và Nhan Khanh sẽ kết hôn, chỉ là tin đồn, nhưng theo anh ta thấy, chuyện này có lẽ cũng là thật.
Mà hiện tại Nhan Thích và Nhan Khanh đã vào đến thành Vân Lạc rồi, Lâm Bắc thế mà không đi đón, thật nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Lâm Bắc không đáp lời Thương Vân Thiên, ngược lại hỏi: “Thương huynh cứ việc nói thẳng, lần này anh đến tìm tôi là vì chuyện gì?”
“A, đúng rồi, đây mới là chuyện chính.” Thương Vân Thiên cười gượng gạo, “Tôi đến tìm Lâm huynh, thực ra là có một yêu cầu hơi quá đáng…”
Nói đến đây, Thương Vân Thiên dường như có chút ngại.
Lâm Bắc thấy bộ dạng Thương Vân Thiên như vậy, liền đoán ra mục đích mà Thương Vân Thiên đến đây, có chút thích thú nhìn Thương Vân Thiên, hỏi:
“Vì Bôn Lôi Kiếm sao?”
“Lâm huynh rất thẳng thắn, vậy tôi cũng không nói nhiều nữa, lần này tôi đến tìm Lâm huynh, đúng là vì Bôn Lôi Kiếm, Lâm huynh có thể ra giá, tôi muốn đổi lại Bôn Lôi Kiếm.” Thương Vân Thiên cũng trực tiếp nói rõ mục đích.
Nói thật, anh thân là hậu duệ của chân thần, có ông nội là chân thần, nhưng anh lại không lấy nổi một á thần binh nào nữa, Bôn Lôi Kiếm là thứ đã đi theo anh lâu nhất, không chỉ có tình cảm, quan trọng hơn là công pháp mà anh tu luyện nếu kết hợp với Bôn Lôi Kiếm sẽ có thể phát ra sức mạnh càng lớn.
Thanh Bôn Lôi Kiếm này vốn dĩ được chế tạo riêng cho anh. Trận cược lần trước, anh đồng ý bỏ Bôn Lôi Kiếm ra đặt cược, ngoại trừ vì anh có niềm tin lớn vào bản thân ra, cũng là vì, nếu thua cuộc thì anh cũng có cách để lấy lại Bôn Lôi Kiếm.
“Quân tử sẽ không đoạt đồ tốt của người khác, nếu Thương huynh muốn lấy lại Bôn Lôi Kiếm, tất nhiên không có vấn đề gì.”
Lâm Bắc cười, nói tiếp: “Nhưng, tôi muốn dịch Kim Thân, nếu Thương huynh muốn đổi lại Bôn Lôi Kiếm có thể lấy dịch Kim Thân ra đổi.”
“Dịch Kim Thân?”
Nghe vậy, Thương Vân Thiên có chút ngoài ý muốn.
“Lâm huynh là người luyện thể sao?
“Cứ cho là vậy đi.” Lâm Bắc gật gật đầu.
“Vì vậy, tôi mới cần dịch Kim Thần.”
Thương Vân Thiên lại bật ra nụ cười khổ: “Cái thứ gọi là dịch Kim thân này, thật ra tôi cũng không có.”
Anh không phải người luyện thể, cũng không có ý định đi theo con đường này, bởi vậy, anh cũng không có kim thân dịch.
Mà gia đình anh tuy là có một ít, nhưng cũng là của gia đình, dù anh là hậu duệ chân thần, nhưng tài nguyên của gia tộc, không phải anh muốn lấy là có thể lấy tất.
Huống hồ, vì trận thua lần này mà lấy tài nguyên của gia tộc đi đổi lại Bôn Lôi Kiếm thì thật mất mặt.
Vả lại, mấy lọ dịch Kim Thân trong nhà anh cũng không đủ để đổi lại được Bôn Lôi Kiếm.
Xét cho cùng, Bôn Lôi Kiếm của anh, tuy là á thần binh nhưng nếu cấp đủ vật liệu, thì có thể tiến hành rèn đúc, luyện thành thần binh, quý hơn nhiều các á thần binh khác.
Đây là lí do trước kia Đông Phương Vũ Phàm trong trận cược kia muốn lấy được thanh Bôn Lôi Kiếm này của anh.
“Nhưng, tôi có một gốc sâm Kim Cương mọc dưới đáy biển hơn 700 năm tuổi, cũng là một nguyên liệu quý để luyện kim thân, nếu Lâm huynh không để ý, tôi có thể dùng gốc sâm Kim Cương này, cộng thêm một phần dịch Kim Thân, để đổi lấy Bôn Lôi Kiếm, nhưng dịch Kim thân thì sau này mới có thể đưa được.”
“Nếu Lâm huynh tin tôi, tôi có thể làm cho anh giấy nợ.” Sau khi Thương Vân Thiên nghĩ đi nghĩ lại, bèn nói.
Anh ta hy vọng bây giờ lấy lại được Bôn Lôi Kiếm, bởi ngày mai đã là hội Vân Đài rồi. Nếu không có Bôn Lôi Kiếm, sức chiến đấu của anh ta sẽ giảm đáng kể.
“Giấy nợ thì không cần đâu, tôi tất nhiên tin anh.” Lâm Bắc cười.
Sau đó lấy ra Bôn Lôi Kiếm, trực tiếp giao cho Thương Vân Thiên.
Thương Vân Thiên vui mừng ra mặt, không ngờ rằng Lâm Bắc lại hào hiệp như vậy.
Thương Vân Thiên liền cầm lấy Bôn Lôi Kiếm, cười ha hả nói:
“Lâm huynh, tôi may mắn có một người bạn như anh, đợi khi hội Vân Đài kết thúc, tôi nhất định tặng anh dịch Kim Thân.”
“Được.” Lâm Bắc cũng nở nụ cười.
Sâm Kim Cương, đúng là một nguyên liệu được nhắc đến trong “Phương pháp luyện kim thân”, nếu chỉ dựa vào dịch Kim Thân, cùng lắm cũng chỉ có thể luyện thành một phần kim thân mà thôi.
Lâm Bắc vốn dĩ vẫn đang đau đầu với những nguyên liệu còn lại, không biết cách nào kiếm cho đủ, hiện tại nếu Thương Vân Thiên đã muốn tặng một thứ, Lâm Bắc tất nhiên đồng ý trao đổi.
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc, Thương Vân Thiên liền từ biệt rồi rời đi.
‘Phía Thương Vân Thiên xem như xong rồi, bên Đông Phương Vũ Phàm, mình không biết có nên chủ động đi tìm không? Đổi lấy một ít dịch Kim Thân hay một số thứ khác cũng được.’
Trong khi Lâm Bắc đang nghĩ vậy, không ngờ, Đông Phương Vũ Phàm lại đến trước cửa.
“Lâm huynh, xin thứ lỗi cho tôi đường đột đến làm phiền…” Đông Phương Vũ Phàm gặp Lâm Bắc xong cũng cười ha hả nói.
“Không sao, Thương Vân Thiên cũng vừa mới rời đi.” Lâm Bắc không đổi giọng nói.
Nghe vậy, sắc mặt Đông Phương Vũ Phàm hơi cứng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường, nụ cười trên mặt càng sâu: “Nếu Thương huynh đã đến, tôi nghĩ chắc Lâm huynh cũng biết tại sao tôi đến đây rồi.”
Lâm Bắc cũng không phí lời, trực tiếp lấy Đông Phương Họa Kích ra, dứt khoát nói: “Tôi cần bảo vật để luyện kim thân.”
“Kim thân?” Đông Phương Vũ Phàm có chút bất ngờ.
“Được, Lâm huynh xin đợi một lát.”
Dứt lời, liền tạm biệt Lâm Bắc rời đi.
Nửa giờ sau, Đông Phương Vũ Phàm lại tới, cũng không phí lời, trực tiếp để xuống hai vật.
“Lâm huynh, đây là hai lọ dịch Kim Thân, còn có một quả Kim Bồ đã chín.”
“Thành giao!”
Lâm Bắc gật đầu, đem Đông Phương Họa Kích trả lại cho Đông Phương Vũ Phàm.
“Lâm huynh là người rất thẳng thắn, vậy ngày mai, chúng ta gặp lại tại hội Vân Đài.”
Nhận được Đông Phương Họa Kích rồi, Đông Phương Vũ Phàm vui mừng nói, sau đó cất Đông Phương Họa Kích đi, ôm quyền nói với Lâm Bắc.
Lúc sắp rời đi, Đông Phương Vũ Phàm đột nhiên lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, Lâm huynh, trên đường đến, tôi có thấy xa xa bóng dáng công chúa Nhan Khanh, quả là tuyệt thế mỹ nhân, nhân tiện, tôi chúc mừng anh trước.” Trên mặt, thậm chí nở nụ cười mập mờ.
Lâm Bắc: “…”
Đợi Đông Phương Vũ Phàm đi rồi, lông mày Lâm Bắc nhăn lại.
Nhan Thích và Nhan Khanh đã tới thành Vân Lạc rồi.
Mà Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên đều có thể tìm ra anh, vậy thì một vị chân thần như Nhan Thích, chẳng phải càng dễ dàng sao? Đến lúc đó, sợ là phiền phức lớn!
Lúc này, Lâm Bắc liền đưa ra một quyết định.
‘Không than gia hội Vân Đài, trực tiếp đi đến kho tàng của vương thần Côn Bằng!’
Khi đã quyết định xong, Lâm Bắc cũng không ở lại nữa, trực tiếp lặng lẽ rời khỏi thành Vân Lạc.
…
Rời khỏi thành Vân Lạc rồi, Lâm Bắc liền một đường vượt không, rời khỏi đảo Thần Quan, hướng đến nơi đã được đánh dấu trên bản đồ, vùng biển nơi kho tàng của thần vương được cất giấu.
Mặc dù Lâm Bắc bay nhanh, cũng phải mất hơn ba tiếng mới đến được vùng biển ngập trong sương mù.
‘Nơi đây, là nơi nguy hiểm được đánh dấu trong “Địa lý biển Mai Quan”, vẫn nên cẩn thận thì hơn.’
Đến nơi này xong, Lâm Bắc càng thêm phần cẩn thận.
Sau đó, cẩn trọng bước vào màn sương kia.
Tuy nhiên, sau khi Lâm Bắc bước vào trong biển sương mù, anh lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, tinh thần lực anh đưa ra ngoài để dò thám đã mất hiệu lực.
Anh dường như đã đi sâu vào màn sương, ngoại trừ phạm vi mấy mét xung quanh có thể thấy, thì những thứ khác đều không thể cảm nhận được.
Và khi anh muốn quay lại, thì rõ ràng đã quá muộn, sau lưng anh đã không còn là nơi anh vừa đặt chân đến nữa.
Lâm Bắc bắt đầu thận trọng tiến về phía trước. Tuy nhiên, vài phút sau, anh chợt ngẩn người, bất giác anh lại bước ra khỏi lớp sương mù.
Lâm Bắc cau mày, anh vẫn luôn cảnh giác, nhưng trong lớp sương mù, anh không cảm thấy nguy hiểm gì.
Sau đó, Lâm Bắc Thâm lại bước vào trong sương mù.
Vài phút sau, Lâm Bắc lại không hề hay biết mà bước ra ngoài lớp sương mù.
‘Trận pháp!’ Ngay lập tức, trong đầu anh đã có phán đoán.
Tuy nhiên, Lâm Bắc có chút khó hiểu rằng nếu nơi này có trận pháp thì người trong biển Mai Quan không thể không biết.
Lâm Bắc chắc chắn rằng, nhiều năm như vậy, người ở biển Mai Quan hẳn là đã thăm dò khắp nơi trên biển rồi, không thể nào không phát hiện ra có một trận pháp ở nơi này.
Bởi, nếu có trận pháp thì chắc chắn sẽ nhận thấy có điều gì đó kỳ quái bên trong, nhưng tại sao trận pháp ở đây vẫn còn nguyên vẹn?
Lâm Bắc không tin rằng, biết bao chân thần như vậy, lại bất lực trước một trận pháp. Hơn nữa, nó còn không được đánh dấu trong “Địa lý biển Mai Quan”.
Mặc dù có rất nhiều nghi ngờ, nhưng Lâm Bắc nhanh chóng ném những nghi ngờ này ra khỏi đầu, hiện tại điều cần phải xem xét làm sao để phá vỡ trận pháp và đi qua màn sương mù này.
Sau nhiều lần thăm dò, mắt Lâm Bắc hơi sáng lên.
‘Trận pháp này...’
Trận pháp này chẳng phải được ghi lại rõ ràng trong cuốn “Trận pháp chi đạo” bên trong tủ sắt rồi sao.
Nếu Lâm Bắc thành thạo trận pháp, lần đầu tiên vào trận pháp, hay nói đúng hơn là chưa vào trận pháp, hẳn là có thể đoán ra được.
Đáng tiếc, Lâm Bắc không am hiểu về trận pháp.
Tuy nhiên, bây giờ vẫn chưa muộn để nhận ra điều đó.
‘Mình biết làm sao để vượt qua trận pháp này rồi!’ Mắt Lâm Bắc lại sáng lên.
Không cần phải phá, anh cũng có thể vượt qua trận pháp này.
“Mở!” Lâm Bắc thốt ra một chữ.
Chín thanh kiếm gãy của Tu La, Bạch Hồng, Phù Dung, Cửu U, Lưu Quang, Thâm Ảnh, Kinh Mộng, Hàn Nguyệt và Chúc Long, thứ mà kể từ khi bước vào biển Mai Quan, Lâm Bắc chưa bao giờ sử dụng, đột nhiên tháo vỏ xuất trận!
Cùng với cái vẫy tay của Lâm Bắc, chín thanh kiếm gãy bay lượn và nhảy múa trên không, và sau đó chúng lần lượt chìm vào trong lớp sương mù.
Không lâu sau. Trong khoảng không, dường như có một thứ gì khổng lồ bắt đầu xoay, tựa như tiếng bánh răng chuyển động, cùng với những âm thanh này, màn sương mù trước mặt Lâm Bắc, giống như một biển mây, bắt đầu sôi trào.
Sau đó, Lâm Bắc phát hiện lớp sương mù trước mặt này đã tách ra hai bên, tạo thành một lối đi hiện ra trước mặt anh.
“Quả là vậy.” Lâm Bắc trở nên vui vẻ.
Đồng thời, trong lòng Lâm Bắc cũng mong là lúc tiến vào trong kho tàng của thần vương Côn Bằng, nếu gặp phải những trận pháp khác, cũng có thể tìm thấy chúng trong hai mươi mấy loại trận pháp ở cuốn ‘Trận pháp chi đạo’ thì tốt biết mấy.
Có cách phá trận, đồng thời sở hữu chín thanh kiếm phá gãy, mọi trận pháp trước mặt anh đều trở nên vô dụng!
Vừa mong chờ, Lâm Bắc vừa cất bước tiến vào lối đi trải dài trong sương mù.
Khi Lâm Bắc bước tới và đi vào trong màn sương, lối đi đằng sau cũng dần biến mất. Thế giới bên ngoài dần trở nên yên lặng, như thể không có chuyện gì xảy ra.
...
Sau khi đi hết một đoạn đường, Lâm Bắc cảm thấy choáng váng.
Cảm giác này có phần quen thuộc. Lúc đầu, khi Lâm Bắc vốn định đi đến Ngũ Đại Tiên Đảo, nhưng khi bị dòng chảy hỗn loạn của không trung cuốn vào vùng biển Mai Quan này, anh cũng cảm thấy chóng mặt như vậy.
Lâm Bắc nghĩ chắc là anh sẽ đi vào một không gian khác.
Và đúng như Lâm Bắc nghĩ. Sau khi cơn chóng mặt biến mất, Lâm Bắc Thâm phát hiện ra rằng cảnh quang xung quanh anh đã thay đổi, từ biển đến đất liền.
Mà chung quanh anh lộn xộn toàn là đá, một mảnh hoang vu, không một ngọn cỏ, đừng nói là động vật, ngay cả thực vật sống cũng không thấy. Khiến cho con người ta có cảm giác hoang vắng và tĩnh mịch.
Loại cảm giác này, Lâm Bắc rất quen thuộc.
Cái cảm giác đặc biệt này... là lần anh nhìn thấy người đàn ông thối rữa ở Hoàng Tuyền Cấm Địa, không phải anh ta đã rơi xuống một không gian hoang vắng tĩnh mịch, không có lấy một sự sống hay sao?
Cảm giác ở đây không mạnh mẽ như ở dưới cấm địa Hoàng Tuyền, nhưng cũng không khác là bao.
Tuy nhiên, trong lúc Lâm Bắc đang nghĩ, anh đột nhiên cảm thấy đâu đó truyền đến một loạt tiếng động.
‘Có người!’
Ánh mắt Lâm Bắc lóe lên. Anh cảm thấy có người đang đến gần.