Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Sự Trở Về Của Chiến Thần - Lâm Bình

Cậu ta… đã thắng...?

Mọi người sững sờ cả phút đồng hồ, có người không khỏi nuốt xuống một ngụm nước miếng. Kết quả này, vượt xa dự đoán của họ.

“Cậu ta không chỉ giành chiến thắng mà còn trực tiếp từ bậc năm vượt qua bậc sáu, lên thẳng bậc bảy. Thậm chí khi Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên hợp sức ngăn cản, cậu ta vẫn có thể leo lên đến bậc thang thứ bảy.”

So với việc Lâm Bắc có thể leo lên bậc thang thứ bảy, thì quá trình Lâm Bắc leo lên còn khiến mọi người kinh ngạc hơn.

Mà lúc này, Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên, đang ở bậc thang thứ sáu, sắc mặt vô cùng khó coi.

Bọn họ thế mà lại thua? Hơn nữa, còn thua dưới tay một người không tên không tuổi, kẻ mà họ nghĩ chỉ là để góp vui!

Nếu là thua bất kỳ ai trong ba người họ, họ còn có thể hiểu. Thế nhưng, chỉ nghĩ đến việc thua Lâm Bắc, đã khiến họ không thể nào bình tĩnh được!

Đặc biệt là sắc mặt của Tiêu Phát Thiên hiện giờ trông vô cùng khó chịu. Bởi anh ta luôn tin rằng mình sẽ chiến thắng.

Bây giờ, lại bị Lâm Bắc cướp đi vị trí dẫn đầu? Hơn nữa, còn coi bọn họ như tờ giấy làm nền! Điều quan trọng nhất là nếu bây giờ anh ta thua, thì chẳng phải Tử Ngọc Tiêu của anh ta sẽ thuộc về tên Lâm Bắc vô danh tiểu tốt?

Anh ta có thể nuốt nổi cục tức này sao? Rõ ràng là không thể!

Có thể trước mặt mọi người nuốt lời, phủ nhận kết quả này, lấy thế ép người sao? Tất nhiên có thể!

Nhưng nếu làm như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của anh ta, e rằng từ nay về sau, tên của anh ta sẽ bị bêu rếu khắp biển Mai Quan này mất.

So với Tiêu Phát Thiên, Thương Vân Thiên vẫn dễ dàng chấp nhận hơn một chút.

“Tôi thua!”

Mặc dù rất khó chịu.Mặc dù không muốn thừa nhận. Nhưng thua là thua, đã thua thì phải nhận.

“Cây Đông Phương Họa Kích của tôi giờ thuộc về cậu.”

 Đông Phương Vũ Phàm cũng nói với vẻ mặt không được tốt lắm. Nhưng là có chơi có chịu.

Cùng lúc, trên tay Đông Phương Vũ Phàm cũng xuất hiện cây Đông Phương Họa Kích.

“Được.” Lâm Bắc gật đầu.

Sau đó, từ trên bậc bảy, nhảy xuống bậc sáu.

Anh đón lấy cây Đông Phương Họa Kích từ trong tay của Đông Phương Vũ Phàm.

Thấy thế, Thương Vân Thiên cũng bước tới cùng với một thanh kiếm. Khi rút kiếm ra, dường như có tiếng sấm rền vang cùng ánh chớp lóe sáng. Đây là thanh Bôn Lôi Kiếm của Thương Vân Thiên.

Thương Vân Thiên không nỡ đưa Lôi Kiếm trong tay cho Lâm Bắc, hỏi:

“Có vẻ là cậu cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt, vậy xin hỏi cậu là ai?”

Nếu đã thua thì phải thua cho rõ ràng minh bạch. Phải biết là mình đã thua ai.

Lâm Bắc nhận lấy Bôn Lôi Kiếm, cười nhẹ nói: “Lâm Phàm”

Đối với hai người Thương Vân Thiên và Đông Phương Vũ Phàm, mặc dù không nỡ, cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, nhưng họ xem như vẫn có tinh thần có chơi có chịu, Lâm Bắc cảm thấy có thiện cảm với họ hơn một chút.

“Lâm Phàm? Thứ cho họ Thương tôi nông cạn, chưa bao giờ nghe đến tên Lâm huynh!”

Thương Vân Thiên mỉm cười, sau đó liền giơ tay lên nói:

“Tôi là Thương Vân Thiên, người xưa có câu không đánh không biết mặt, mong sau này có thể làm bạn.”

Không quan tâm tới thân phận, gia cảnh. Đơn giản là vì thực lực và tài năng của Lâm Bắc cũng đủ tư cách để trở thành bạn với anh ta.

Lâm Bắc mỉm cười, gật đầu đáp lễ.

Thế rồi, Lâm Bắc nhìn vào người cuối cùng, Tiêu Phát Thiên vẫn có chút không cam tâm.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Bắc, Tiêu Phát Thiên khẽ ậm ừ:

“Lâm Phàm? Tôi biết cậu.”

“Ồ?” Lâm Bắc nhướn mày.

“Cậu là chiến binh mạnh nhất trên đảo Mai Linh phải không?” Tiêu Phát Thiên lại nói, giọng lạnh lùng.

Đôi mắt Lâm Bắc hơi nheo lại: “Anh biết tôi sao?”

Tiêu Phát Thiên hừ nhẹ: “Tôi không quen cậu, nhưng anh trai của Vương Bách Hiên, Vương Ninh Thành chắc sẽ muốn gặp cậu.”

Anh trai của Vương Bách Hiên, Vương Ninh Thành?

Nhìn vẻ mặt của Tiêu Phát Thiên, Lâm Bắc lại bắt đầu trở nên thờ ơ.

Trước sự thờ ơ của Lâm Bắc, Tiêu Phát Thiên lại hừ lạnh, đưa tay ra vẫy một cái, một cây sáo ngọc màu tím liền xuất hiện trên không trung.

“Tôi nhận thua, đây, Tử Ngọc Tiêu đưa cho cậu!”

Lâm Bắc đưa tay ra, bắt lấy Tử Ngọc Tiêu. Vào lúc Lâm Bắc cầm lấy Tử Ngọc Tiêu, sâu trong mắt của Tiêu Phát Thiên lóe lên một tia lạnh lùng.

Thế rồi, Tiêu Phát Thiên bật cười: “Chúc cậu may mắn!”

Nói xong, Tiêu Phát Thiên liền quay người xuống thang.

Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên, qua lời kể của Tiêu Phát Thiên, vẫn không hiểu Lâm Bắc có mâu thuẫn như thế nào với nhà họ Vương. Nhưng họ cũng không sợ nhà họ Vương.

Thương Vân Thiên cười nhẹ, nói: “Vương Ninh Thành đứng thứ chín trong bảng Thiên Kiêu, những nghĩ mà xem, với thực lực của Lâm huynh, cho dù gặp Vương Ninh Thành, cũng vẫn có thể phân cao thấp!”

“Sau ngày hôm nay, tên của Lâm huynh, e rằng cũng sẽ nổi khắp biển Mai Quan này!”

So với Thương Vân Thiên, thái độ của Đông Phương Vũ Phàm đối với Lâm Bắc lạnh nhạt hơn một chút, nhưng cũng không có thù địch gì cả, nói: “Chúc may mắn.”

Lâm Bắc cười thẹ.

Tiếp đó, Thương Vân Thiên lại hỏi: “Lâm huynh, anh có thể dễ dàng leo lên bậc thang thứ bảy. Tôi nghĩ anh có đủ tự tin để lên bậc thứ tám. Tại sao không thử?”

Nếu đổi lại là anh ta, anh ta nhất định sẽ dốc toàn lực để leo lên bậc tám. Bởi nếu có thể leo lên bậc thang thứ tám, thì chắc chắn sẽ gây chấn động khắp nơi.

Hơn nữa, tuổi của Lâm Bắc nhất định không quá 30. Nếu có thể leo lên bậc thang thứ tám, không biết chừng sẽ được đại nhân Thiên Ma trong điện Thần Quan xem trọng. Vẫn tốt hơn là ở trên đảo Mai Linh làm một đệ nhất chiến tướng nhiều. Dù có là chiến binh mạnh nhất thì cũng mãi là một chiến binh mà thôi.

Lâm Bắc cười nhẹ: “Nhưng lực bất tòng tâm, có thể leo lên bậc thang thứ bảy đã là giới hạn của tôi rồi!”

Hôm nay, để có thể thu được ba á thần binh này, mà Lâm Bắc mới xuất trận, điều này đã làm trái ý định ban đầu của anh. Làm sao Lâm Bắc có thể thử thách bậc thang thứ tám vào lúc này được chứ.

Mặc dù ở bậc thang thứ bảy, Lâm Bắc đã cảm thấy áp lực cực lớn, khiến anh cảm thấy hơi vất vả. Nhưng nếu cố gắng hết sức, cũng không phải không có cơ hội bước lên bậc tám.

Nhưng, làm vậy giúp ích gì cho anh? Cũng chẳng có giải thưởng thực sự!

Huống hồ, Lâm Bắc không cần phải leo đến bậc thang thứ tám để tạo dựng tên tuổi, cũng không cần ai đó ưu ái bằng cách này.

Nếu thực sự được hai người mạnh nhất trên biển Mai Quan, Thiên Ma và Lạc Thần của điện Thần Quan, chú ý đến thì cũng không phải là chuyện tốt với Lâm Bắc.

Về việc Lâm Bắc nói rằng mình không thể leo lên bậc thang thứ tám, Thương Vân Thiên và Đông Phương Vũ Phàm cũng không nghi ngờ gì.

Xét cho cùng, thì trong toàn bộ vùng biển Mai Quan này có rất ít người có thể leo lên bậc thang thứ tám.

Trong đó số người trẻ tuổi lại càng ít. Trong cả bảng Thiên Kiêu thì cũng chỉ có ba người đứng đầu là đã leo lên bậc thang thứ tám thành công.

Chỉ là Lâm Bắc thậm chí còn không có thử, có chút vượt ngoài dự kiến của Thương Vân Thiên và Đông Phương Vũ Phàm.

“Thế thì không biết Lâm huynh có ý định ở lại đảo Mai Linh phát triển không?”

Thương Vân Thiên liền lên tiếng hỏi. Sức mạnh cỡ Lâm Bắc, đáng để lôi kéo lắm.

Đông Phương Vũ Phàm cũng rộn rạo muốn thu phục Lâm Bắc, nói:

“Đúng vậy, Lâm huynh, với tài năng và thực lực của anh, ở lại đảo Mai Linh làm một chiến tướng thì thật là phí, cho dù là đệ nhất chiến tướng cũng không phù hợp với thân phận này của anh!”

“Nếu Lâm huynh có hứng thú thì có thể đến gia tộc Đông Phương của tôi làm thủ lĩnh, đãi ngộ không khác gì các vị thủ lĩnh trong gia tộc, hơn nữa chỉ nghe theo chỉ thị, không cần nghe thông lệnh, chỉ cần lúc gia tộc cần thì Lâm huynh có thể ra tay giúp đỡ là được.”

Có lẽ những người khác không dám ngang nhiên tranh người của đảo Mai Linh như vậy, dù sao thì chủ nhân của đảo Mai Linh, Nhanh Thích, cũng là một chân thần mạnh có tiếng.

Nhưng Đông Phương Vũ Phàm hay Thương Vân Thiên, cả hai người họ đều là hậu duệ của gia tộc chân thần của đảo Thần Quan, nên họ không sợ đảo Mai Linh.

Chỉ cần có thể tranh được một thiên tài như Lâm Bắc, những người mạnh trong gia tộc đương nhiên sẽ tìm cách chống lại được uy lực của vị chân thần, đảo chủ đảo Mai Linh kia.

Nhìn thấy Đông Phương Vũ Phàm cướp người của mình, một tia không hài lòng thoáng qua trên mặt Thương Vân Thiên, anh ta lập tức nói thêm:

“Tộc Thương Thị chúng tôi, bất kể là ai, chỉ cần là người xuất chúng và có công với gia tộc, đều có thể được các vị chân thần đích thân chỉ bảo, giúp người đó cảm nhận và hiểu rõ căn nguyên, còn nếu Lâm huynh bằng lòng đến gia tộc của chúng ta làm một thủ lĩnh, nếu anh lập được công lớn, có thể có được một thần binh, điều này đã có từ trước ở họ Thương chúng tôi.”

Lời mời của Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên vượt ra ngoài dự tính của Lâm Bắc. Lâm Bắc cười nhẹ:

“Cảm ơn ý tốt của hai anh, nhưng trước mắt tôi vẫn chưa có ý định này.”

Anh sắp rời khỏi hòn đảo Mai Thần rồi, làm sao anh có thể gia nhập gia tộc của ai nữa?

Hơn nữa, Lâm Bắc không thích bị gò bó. Gì mà chỉ nghe chỉ thị, không cần nghe thông lệnh. Lâm Bắc thấy chẳng qua cũng chỉ được mấy lời hay ho mà thôi.

Trong đình có một vị chân thần, đã là uy hiếp cho tất cả các thần cảnh rồi, khi dùng đến ai, nếu không dám nghe theo chỉ thị, e rằng cũng phải mất mạng.

Đột nhiên, Thương Vân Thiên nhìn Lâm Bắc với vẻ mơ hồ:

“Tôi nghe nói, công chúa thứ hai của đảo Mai Linh, Nhan Khanh, là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, lẽ nào... Lâm huynh không muốn rời khỏi Đảo Mai Linh là vì Nhan Khanh... ?”

Nghe vậy, ánh mắt Đông Phương Vũ Phàm nhìn Lâm Bắc cũng có chút thay đổi.

Anh ta cũng đã nghe nói về vẻ đẹp của công chúa Nhan Khanh. Có lẽ nào Lâm Bắc thực sự muốn ở lại Đảo Mai Linh vì mỹ nhân này. Nếu đúng như vậy thì cũng có thể hiểu được.

Xét ra, nếu Lâm Bắc có thể có được Nhan Khanh, anh ta sẽ có cha vợ là chân thần, trong tương lai, toàn bộ đảo Mai Linh cũng sẽ là của anh ta, vậy thì anh ta đương nhiên sẽ coi thường chức thủ lĩnh của bọn họ rồi.

Nghe những lời của Thương Vân Thiên, mặt Lâm Bắc dường như đen đi.

“Đông Phương huynh, Thương huynh nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi xuống thôi, những người khác còn đang chờ leo thang.” Lâm Bắc nhàn nhạt nói.

Vừa nói xong, liền nhảy xuống thang.

Thấy thế, Vẻ mặt của Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên càng thêm đặc sắc, như thể biết chắc rằng những gì mình nói là sự thật.

Lâm Bắc không muốn rời khỏi đảo Mai Linh vì Nhan Khanh!

Đến lúc này, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên cũng từ bỏ ý định.

Dù Thương Vân Thiên cũng cảm thấy trong nhà mình không thiếu mỹ nữ có thể gả cho Lâm Bắc, nhưng về thân phận, có thể so sánh với con gái duy nhất của chân thần Nhan Thích, chủ nhân của Đảo Mai Linh sao? Đúng là không thể tranh nổi mà!

Chuyện bốn người Lâm Bắc, Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên mỗi người lấy ra một á thần binh, ở trên Thang Trời đánh cược một trận, sau khi mấy người Lâm Bắc rời đi, đã nhanh chóng lan ra toàn bộ thành Vân Lạc.

Ba người xếp thứ 14, 15 và 16 trên bảng Thiên Kiêu là Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên, lại đi thua một thanh niên không tên tuổi tên là Lâm Phàm, ngay lập tức đã gây ra một sự chấn động lớn.

Mọi người đều tò mò về Lâm Bắc. Thậm chí, nhiều người bắt đầu dò hỏi tin tức của Lâm Bắc và quyết tâm mời anh về.

Nhưng rồi, không lâu sau, có tin đồn nói rằng, cái người không có danh tiếng Lâm Phàm kia, đến từ Đảo Mai Linh và là người theo đuổi của công chúa Đảo Mai Linh, Nhan Khanh!

Sau đó, tin đồn này ngày càng được lan truyền rộng rãi.

Người ta nói rằng Lâm Phàm và Nhan Khanh, công chúa của Đảo Mai Linh, đã yêu nhau, vì vậy Lâm Phàm mới từ chối lời mời Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên. Kiên quyết không muốn rời khỏi Đảo Mai Linh.

Tiếp đó, thậm chí còn có tin đồn rằng Lâm Phàm và Nhan Khanh, công chúa của Đảo Mai Linh, sắp kết hôn.

Sở dĩ Lâm Phàm có thể làm mọi người kinh ngạc, đánh bại ba người mạnh trong bảng Thiên Kiêu là nhờ sự bồi dưỡng của Nhan Thích, chủ nhân của đảo Mai Linh.

Đây là lý do tại sao Lâm Phàm không phải là hậu duệ của chân thần, nhưng còn mạnh hơn nhiều hậu duệ chân thần. Hội Vân Đài lần này cũng là lúc Lâm Phàm sẽ nổi tiếng.

“Các anh chưa nghe gì sao? Đại nhân Nhan Thích của đảo Mai Linh sớm đã nói rồi. Miễn là Lâm Phàm có thể tỏ ra xuất sắc trong hội Vân Đài lần này và nằm trong số mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu, thì sau hội Vân Đài, đám cưới của Lâm Phàm và Nhan Khanh ngay lập tức sẽ được tổ chức trên Đảo Mai Linh!”

“Hả... Tại sao tôi chưa nghe nói đến chuyện này?”

“Anh chưa nghe sao? Là do đẳng cấp của anh không đủ đấy thôi, biết sao được những tin tức bí mật như vậy. Để tôi nói cho anh biết, có một tin chắc chắn rằng đại nhân Nhan Thích rất tin tưởng Lâm Phàm, ông ta chắc chắn rằng cậu ta sẽ có thể lọt vào bảng mười người đứng đầu của Thiên Kiêu sau hội Vân Đài lần này. Bây giờ đại nhân Nhan Thích đang gửi thiệp mời cho một số người bạn tốt trước để mời họ đến dự đám cưới của Lâm Phàm và công chúa Nhan Khanh rồi đấy!”

Loại tin tức này lúc đầu vẫn còn được lan truyền trong giới thần cảnh.

Về sau, thậm chí còn có một người trẻ tuổi trong bảng Thiên Kiêu đã đến hỏi Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên về chuyện này.

Mười người mạnh trong bảng Thiên Kiêu, đặc biệt là Chu Việt Hiền, người hiện đứng thứ mười, đã công khai tuyên bố rằng anh ta sẽ không bao giờ cho phép Lâm Phàm lọt vào tốp mười trong bảng Thiên Kiêu.

Những lời đồn này như thêm dầu vào lửa. Khiến cho hội Vân Đài còn chưa chính thức bắt đầu, nhưng mọi người đều đã cảm thấy như sắp có một trận mưa gió bão bùng.

Sau đó, lại có người đào ra một chuyện, hóa ra mười năm trước, khi Nhan Khanh còn là một thiếu nữ, cô đã theo cha mình là Nhan Thích đến đảo Mai Linh và có duyên gặp gỡ với Chu Việt Hiền.

Khi đó, Chu Việt Hiền vừa gặp Nhan Khanh liền rơi vào lưới tình. Đã một thời gian dài trôi qua, vẫn nhung nhớ không thôi.

Trong khi Chu Việt Hiền nói rằng sẽ không thể để Lâm Bắc lọt vào tốp mười của bảng Thiên Kiêu, thì Vương Ninh Thành, người đứng thứ chín trong bảng, đã trực tiếp thể hiện thái độ thù địch mạnh mẽ.

“Nếu tôi nhìn thấy Lâm Phàm tại hội Vân Đài, tôi sẽ tự mình ra tay phế cậu ta!”

Lời nói của Vương Ninh Thành lần nữa gây chấn động.

Lâm Phàm đã không xuất hiện thì thôi, chứ một khi xuất hiện lại khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Đúng là lù đù vác cái lu mà chạy! Trước khi Hội Vân Đài bắt đầu, cậu ta một bước đã trở thành một người nổi tiếng khắp biển Mai Quan.

“Chẳng lẽ Vương Ninh Thành và Lâm Phàm cũng là tình địch.” Không ít người sửng sốt.

“Vương Ninh Thành kết hôn với chị gái Nhan Khanh là Nhan Vân rồi, tình địch ở chỗ nào chứ!”

“Tôi có biết một tin, hóa ra một tháng trước, Vương Bách Hiên, em trai của Vương Ninh Thành, đã đến Đảo Mai Linh một lần, nhưng cậu ta đã thất bại tan tác quay về, thậm chí hai vị thủ lĩnh thần cảnh đi cùng cũng bị thương nặng.”

“Là Lâm Phàm làm sao?”

“Chứ còn gì nữa? Nếu không, anh nghĩ tại sao Vương Ninh Thành lại có thái độ thù địch với Lâm Phàm và công khai tuyên bố rằng sẽ phế cậu ta.”

“Vậy xem ra, cũng lại là chuyện yêu hận rồi, Vương Bách Hiên sẽ không vô duyên vô cớ đến Đảo Mai Linh kiếm chuyện đâu, chắc là Vương Bách Hiên khi thấy anh trai cưới một mỹ nhân tuyệt thế thì cũng động lòng trước cô em xinh đẹp, vì vậy cậu ta đã chạy đến Đảo Mai Linh. Sau đó thì gặp Lâm Phàm. Thấy có người đến tranh người con gái mình thích, là một người đàn ông thì làm sao có thể bỏ qua được, bởi vậy nên Lâm Phàm đã ra tay thật mạnh khiến Vương Bách Hiên và những người đi cùng bị thương?”

“Cho dù sự thật có khác thì chắc cũng không khác là bao.”

Lời nói của Vương Ninh Thành khiến cuộc thảo luận về Lâm Phàm càng thêm sôi nổi.

Hơn nữa, một khi mỗi người đều có suy đoán của riêng mình, thì cho dù sự thật về việc Vương Bách Hiên dẫn người đến Đảo Mai Linh có truyền đi, thì cũng bị hầu hết mọi người bỏ qua một cách có chọn lọc.

Xét ra, loại tin lề đường kiểu này cũng rất thú vị. Anh hùng ra tay vì mỹ nhân, cũng là đề tài hay đấy chứ!

Kết quả là mọi người bàn tán về chuyện của Lâm Bắc ngày càng nhiều, tin đồn này cũng càng ngày càng lan truyền rộng rãi.

Tất nhiên, phải chăng ai đó đã cố tình đưa Lâm Phàm lên mồi lửa, khiến Lâm Phàm trở thành cái gai trong mắt của một số người, hay thậm chí là do danh tiếng của Lâm Bắc quá lớn, quá khoa trương nên khiến nhiều người trong Thiên Kiêu cùng với những thần cảnh lớn tuổi thấy không vừa mắt. Điều này hiện tại vẫn không thể biết được.

Và dưới sức nóng của cuộc bàn luận này, thì mãi đến ngày cuối cùng trong chuyến đi đến đảo Thần Quan, Nhan Khanh và Nhan Thích mới đến thành phố Vân Lạc. Lúc này, cả hai cha con đều kinh ngạc.

“Đảo chủ, công chúa, đã điều tra xong…”

“Hộ pháp Lâm cùng Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên đã đấu một trận trên Thang Trời. Sau đó hộ pháp Lâm đã giành chiến thắng.

Lúc đó, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên đều muốn lôi kéo hộ pháp Lâm, nhưng hộ pháp Lâm đã từ chối lời mời của họ.

Thương Vân Thiên hỏi hộ pháp Lâm rằng có phải vì công chúa mà anh không muốn rời khỏi Đảo Mai Linh hay không.

Sau đó cuộc trò chuyện này được những người bên dưới nghe thấy rồi lan truyền ra.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!