Thấy bốn người Lâm Bắc đang đi về phía bậc thang, ánh mắt của mọi người đều chăm chăm đổ dồn về phía họ.
Mọi người đều không ôm nhiều hy vọng với Lâm Bắc. Thay vào đó, lại vô cùng hào hứng với ba người Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên.
Ba người này là ba tuyệt thế Thiên Kiêu xếp thứ mười bốn, mười lăm và mười sáu. Ván cược leo Thang Trời lần này có thể coi là một cuộc đọ sức so tài.
Cuối cùng thì, Tiêu Phát Thiên, người đứng thứ 14 của Thiên Kiêu, vẫn có thể dẫn đầu và đánh bại Đông Phương Vũ Phàm cùng Thương Vân Thiên. Hay là, Đông Phương Vũ Phàm hoặc Thương Vân Thiên có thể đảo ngược tình thế và giành chiến thắng đây?
Khi đến bậc thang, Đông Phương Vũ Phàm hỏi: “Sẵn sàng hay chưa?”
Tiêu Phát Thiên khẽ hừ một tiếng: “Đừng nói nhảm nữa, bắt đầu ngay đi!”
Đông Phương Vũ Phàm không bận tâm, nói tiếp:
“Được, vậy đếm đến 3 xong, cùng nhau bước lên thang!”
Sau khi đếm đến xong, cả 3 người, Đông Phương Vũ Phàm, Tiêu Phát Thiên và Thương Vân Thiên bước lên bậc thang gần như cùng một lúc.
Sau đó, họ nhảy lên, hầu như không có áp lực nào, dễ dàng lên được bậc thang bậc thứ hai. Và rồi lại hướng tới bậc thang bậc ba, tốc độ không giảm chút nào. Tốc độ của cả ba gần như ngang nhau.
Còn Lâm Bắc thì ngược lại, trong khi Đông Phương Vũ Phàm, Tiêu Phát Thiên và Thương Vân Thiên leo lên bậc thang thứ ba và bắt đầu tiến tới bậc thang thứ tư, anh vẫn đứng im như cũ.
‘Cái gọi là Thang Trời này chẳng qua là do trận pháp tạo nên.’
Ánh mắt Lâm Bắc Thâm bình tĩnh. Mặc dù trước đó anh không hiểu về trận pháp, nhưng kể từ khi anh lấy được ‘Trận Pháp Chi Đạo’ trong tủ sắt đó, Lâm Bắc đã có nhận thức và tiến bộ đáng kể về trận pháp.
“Chẳng lẽ cậu ta là một thằng ngốc? Đến bây giờ còn chưa động đậy gì?”
“Thật đáng tiếc, lãng phí một á thần binh, ngay cả đối với những người thừa kế của chân thần, á thần binh vẫn rất quý giá, đáng tiếc...”
Lúc này, ánh mắt mọi người đều chiếu vào Lâm Bắc, có người thương hại, đồng tình, và tất nhiên cũng có kẻ hả hê.
Ai bảo không có việc gì liền muốn tỏ vẻ ta đây. Một người vô danh tiểu tốt lại muốn cạnh tranh với ba vị Thiên Kiêu? Bây giờ thì hay chưa kìa.
Mọi người đều biết Lâm Bắc không thể không trèo lên thang được, ít nhất, ba bậc đầu tiên hoàn toàn không có vấn đề gì. Tuy nhiên, đã bị tụt lại phía sau nhiều như vậy, cho dù Lâm Bắc thực sự có thực lực leo lên bậc thang thứ bảy, e rằng cũng không có cơ hội!
Canh bạc này, anh ta nắm chắc phần thua rồi. Đây hoàn toàn là dâng đồ ăn cho kẻ khác.
Chính Tề Đức Lâm, người tin rằng Lâm Bắc có tư cách đứng trong 10 vị trí đầu bảng Thiên Kiêu, lúc này cũng có chút khó hiểu.
Bởi lẽ, ngay lúc này đây, Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên đều đã lên đến bậc thang thứ năm.
Ngay cả khi Lâm Bắc mạnh hơn Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên, theo anh thấy, Lâm Bắc là người có khả năng chiến thắng lớn nhất trong trận này. Thì với việc Lâm Bắc chậm chạp không chịu hành động đã hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội đầu tiên rồi. Coi như hiện tại có bắt đầu hành động thì còn có thể kịp không?
Tề Đức Lâm không còn nhiều tự tin nữa.
Và khi mọi người không còn chú ý đến Lâm Bắc nữa, anh cuối cùng cũng đã hành động. Tiến lên một bước và chính thức bước lên bậc thang đầu tiên.
Có người thấy Lâm Bắc cuối cùng cũng bước lên bậc bậc thang thứ nhất, không khỏi chế nhạo:
“Ồ, hiện tại mới tiến vào, đây không phải là tự rước nhục sao?”
Bây giờ mới bắt đầu, còn muốn thắng sao? Hay là muốn hít khói?
Và ngay khắc người này vừa nói xong, chỉ thấy Lâm Bắc, bàn chân đang bước trên đỉnh bậc thang đầu tiên, dậm nhẹ một cái.
Lập tức, Lâm Bắc với một thân màu đen mạnh mẽ biến thành một vệt đen, bay thẳng lên trời, mang theo một tiếng ‘vút’ xé ngang không trung.
“Không biết tự lượng sức mình!” Nhiều người lắc đầu trước động thái của Lâm Bắc.
Tất nhiên, nhiều người vẫn đang chú ý đến Đông Phương Vũ Phàm, Tiêu Phát Thiên và Thương Vân Thiên.
Bởi vì, sau khi ba người đi hết bậc thang thứ năm, tốc độ của bọn họ đột nhiên chậm lại. Hơn nữa, biểu hiện trên mặt cũng thận trọng hơn rất nhiều. Không giống lần đầu lao thẳng lên bậc thứ sáu. Ngược lại, đều đang điều chỉnh trạng thái của chính mình.
Hầu hết mọi người đều đang chăm chú quan sát ba người bọn họ, muốn biết rốt cuộc ai là người có thể xông lên bậc thang thứ sáu trước, chiếm lấy vị trí dẫn đầu.
Đúng lúc này, có người kêu lên: “Nhìn xem, người đó trực tiếp xông lên bậc thứ ba...”
Tất cả mọi người đều bị lời này thu hút, và tất cả đều nhìn xuống phía dưới.
Quả nhiên, Lâm Bắc thế mà lại không leo từng bậc thang một, mà là một bước liền bay lên trời, trực tiếp nhảy lên bậc ba.
“Cậu ấy vẫn đang lên!”
“Cậu ta muốn trực tiếp xông lên bậc thang thứ tư sao?”
Tất cả đều phải kinh ngạc. Trong mắt mọi người, mặc dù tốc độ đi lên của Lâm Bắc bắt đầu chậm lại, nhưng anh ta đã trực tiếp đạt đến bậc thang bậc bốn.
“Cậu ta vẫn chưa dừng lại ...? “
Thế nhưng, khi Lâm Bắc chạm đến bậc thang thứ tư, anh ta thậm chí còn không dừng lại, mà vẫn đang lao lên phía trên!
“Chẳng lẽ cậu ta có thể một bước bước lên bậc thang thứ năm sao?” Giây phút này, mọi người đều sững sờ!
Phải biết rằng, leo lên bậc thang không chỉ đơn giản là ai bay cao hơn ai. Nếu thực sự đơn giản như vậy, chỉ cần là thần cảnh, lập tức có thể bay lên trên bậc thang thứ chín.
Thực tế là, bắt đầu từ bậc đầu tiên trở đi. Áp lực của bậc thang đối với võ giả đã tăng lên theo cấp số nhân.
Càng lên cao, áp lực càng lớn.
Hầu hết sức mạnh của thần cảnh chỉ có thể dừng lại ở bậc thứ tư và thứ năm, leo lên được bậc thứ sáu thì mới đủ tư cách tranh các vị trí trong bảng Thiên Kiêu. Nhưng bây giờ, Lâm Bắc đang muốn một bước tiến lên bậc thang thứ năm sao?
Động tĩnh của Lâm Bắc cũng thu hút sự chú ý của ba người Đông Phương Vũ Phàm đang ở bậc thang bậc thứ năm.
Thấy Lâm Bắc hướng tới bậc thang bậc thứ năm, đồng tử của ba người đều hơi co lại.
“Xem ra, đã đánh giá thấp tiểu tử này rồi, nhưng để xem còn có thể làm được cái gì?”
Tiêu Phát Thiên hừ lạnh, giẫm một bước, cơ thể liền bay lên không trung và bắt đầu tiến về bậc thang số sáu.
Gần như cùng lúc đó, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên cũng lập tức di chuyển. Tốc độ không hề chậm hơn Tiêu Phát Thiên chút nào.
Ba người đều đã chuẩn bị xong, cùng lúc thành công lên đến bậc thang số sáu.
Cả ba lại dừng lại.
Mà lúc này, Lâm Bắc cũng thành công lên tới bậc thang thứ năm. Xong, Lâm Bắc cũng không lập tức xông lên nữa mà lọt thỏm ở bậc thang thứ năm.
Xem đến đây, mọi người đều thở phào một hơi. Mặc dù việc Lâm Bắc bước lên bậc thang bậc thứ năm khiến mọi người kinh ngạc, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể hiểu được.
“Suýt chút nữa còn tưởng rằng là lại có thêm một Tần Vũ Hoàng!” Ai đó tỏ vẻ phức tạp nói.
Lúc đầu, Tần Vũ Hoàng cũng từng leo lên bậc thang giống như Lâm Bắc, một bước nhảy lên, có điều, Tần Vũ Hoàng suýt chút nữa trực tiếp leo lên bậc thang thứ bảy.
Nhưng cuối cùng lại không thể thành công, chỉ dừng lại ở bậc thang thứ sáu.
Tuy nhiên, anh cũng chỉ dừng lại một thời gian, sau đó liền thành công đi lên bậc thang thứ bảy. Và sau cùng là bậc thứ tám.
Đặt ra kỷ lục nhanh nhất trong lịch sử những người từng leo lên bậc thang thứ tứ tám. Đây cũng là kỷ lục người trẻ tuổi nhất leo lên được bậc thang thứ tám.
Một bước, làm chấn động cả đảo Thần Quan.
Bây giờ, lại xuất hiện một Lâm Bắc.
Dù chỉ leo lên bậc thang thứ năm, và dường như anh căn bản không định thử bước lên bậc thang thứ sáu. Chắc chỉ có thể miễn cưỡng lên đến bậc năm. Nhưng dù vậy, vẫn đủ khiến tất cả mọi người phải nhìn Lâm Bắc với con mắt khác.
Giờ phút này, mọi người cũng đã hiểu tại sao cậu nhóc không tên không tuổi này lại có thể tự tin đọ sức với Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm, và Thương Vân Thiên rồi.
“Cho dù như vậy, cậu ta cũng thua chắc rồi!” Có người nói.
Ai cũng nghĩ mọi sự đã định. Suy cho cùng, Lâm Bắc đã cố gắng hết sức để leo lên bậc thang thứ năm trong một bước, bây giờ anh nghỉ ngơi, điều chỉnh trạng thái của chính mình, sau đó mới đi đến bậc thang thứ sáu.
Mà khi anh đến được bậc thang bậc sáu, e rằng Đông Phương Vũ Phàm, Tiêu Phát Thiên và Thương Vân Thiên đã ở bậc thang bậc bảy rồi. Bất kể trong ba người Đông Phương Vũ Phàm, ai sẽ thắng, nhưng chắc chắn không thể có chỗ cho Lâm Bắc.
Không ít người thậm chí cảm thấy tiếc cho Lâm Bắc.
Tất nhiên, một số người đang hả hê trong lòng.
Đúng là giả vờ cho lắm rồi bị sét đánh! Ai bảo cậu ta cứ thích ra vẻ ta đây.
Rõ ràng là có đủ sức để cạnh tranh với Đông Phương Vũ Phàm và những người khác, nhưng cuối cùng lại muốn ra vẻ, dồn hết khí lực, một bước lao đến bậc thang bậc. Để rồi tụt lại phía sau và rơi vào tình thế bất lợi, thua mất một á thần binh.
“Việc cậu ta một bước lên đến bậc thang thứ năm, về sau sẽ được lan truyền rộng rãi và cậu ta sẽ nổi tiếng khắp nơi. Tuy nhiên, có danh tiếng, nhưng lại mất đi một á thần binh. Có đáng không?”
“Nếu thắng màn cược này, đánh bại Đông Phương Vũ Phàm, Tiêu Phát Thiên, và Thương Vân Thiên, rồi thì cũng sẽ nổi tiếng thôi, tại sao phải làm vậy cơ chứ?”
“Anh không hiểu rồi, tôi nghĩ cậu ta không tự tin đánh bại được ba người bên Đông Phương Vũ Phàm. Đến lúc đó, cậu ta không chỉ mất á thần binh mà còn không tạo ra được bất kì tiếng vang nào. Nhưng bây giờ đã khác. Biết rõ rằng nhất định sẽ thua, nhưng cậu ta có thể gây chấn động đảo Thần Ma trong chốc lát, và rồi vang danh khắp chốn. Có lẽ theo cậu ta thì điều đó sẽ có lợi!”
Nói đến đây, mọi người đều đồng ý. Thử nghĩ mà xem, chắc chắn là vậy rồi chứ còn gì nữa. Suy cho cùng thì có người ham lợi, có người trọng danh. Lâm Bắc, có lẽ là ở vế sau.
Nhưng dù thế nào Lâm Bắc cũng phải thua. Tuy không nói ra nhưng mọi người đều nghĩ vậy.
“Nhìn kìa, Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm, và Thương Vân Thiên đang bắt đầu leo lên bậc thang thứ bảy!”
Lúc này, một giọng nói đã thu hút mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía Lâm Bắc. Mọi người vội vàng nhìn về phía ba người Đông Phương Vũ Phàm đứng trên bậc sáu.
Thật vậy, trong số ba người Đông Phương Vũ Phàm, Thương Vân Thiên có thứ hạng thấp nhất là người đầu tiên hành động, nhảy lên và lao thẳng tới bậc thang thứ bảy. Mặc dù Tiêu Phát Thiên và Đông Phương Vũ Phàm chậm hơn một chút, nhưng cũng không đáng bao nhiêu.
Thế nhưng cũng vào chính lúc này, Tiêu Phát Thiên và Đông Phương Vũ Phàm không hẹn mà cùng ra tay với Thương Vân Thiên. Cả hai một trái và phải cắt ngang sang chặn đứt đường lên hòng đẩy Thương Vân Thiên đang trên đà khí lực đầy đủ xuống dưới.
Vốn dĩ, muốn leo lên bậc thang thứ bảy đã là một chuyện rất khó khăn, cần phải dốc sức chống chọi với áp lực của Thang Trời. Mà bây giờ lại bị người khác cản trở, công sức nãy giờ chuẩn bị liền đổ sông đổ bể.
Thương Vân Thiên vô cùng bực bội, nhưng anh ta biết khi bị hai người cản phá, thì khả năng lên bậc thứ bảy thành công không còn nhiều. Thế là Thương Vân Thiên liền từ bỏ việc leo lên bậc bảy.
Thay vào đó, hai tay anh ta mở ra, những luồng sáng không ngừng di chuyển giữa lòng bàn tay, đánh về phía Phương Vũ Phàm và Tiêu Phát Thiên.
Lúc này, Đông Phương Vũ Phàm và Tiêu Phát Thiên cũng cùng nhau ra tay.
“Ầm!”
Một thanh âm lớn của các nguồn năng lượng va phải nhau, tạo thành một vụ nổ lớn. Đông Phương Vũ Phàm, Tiêu Phát Thiên và Thương Vân Thiên đều rơi xuống dưới, trở lại bậc thang thứ sáu.
Lúc này, cả ba nhìn nhau đầy cảnh giác.
Giây tiếp theo, Đông Phương Vũ Phàm liền tấn công trước. Hai nắm đấm thình lình xuất hiện đánh về phía Tiêu Phát Thiên và Thương Vân Thiên.
Ngay lúc quyền ấn được đánh ra, bóng dáng của Đông Phương Vũ Phàm cũng từ trên mặt đất bay lên, ánh sáng rực rỡ chảy khắp cơ thể, chân nguyên tuôn trào mãnh liệt, anh ta dốc sức chống lại áp lực của Thang Trời, lao thẳng tới bậc thứ bảy.
“Đông Phương huynh, anh làm vậy không tốt đâu!”
Thương Vân Thiên hừ lạnh một tiếng. Tay trái siết chặt nắm đấm, một quyền đánh tan nắm đấm của Đông Phương Vũ Phàm. Lòng bàn tay phải đồng thời bắn ra một chưởng, hướng về phía Đông Phương Vũ Phàm trong lúc anh ta đang tiến lên bậc thang thứ bảy.
Ở phía bên kia, Tiêu Phát Thiên cũng lạnh lùng, phất tay áo một cái, chân nguyên liền nổ ra.
Sau cùng, Đông Phương Vũ Phàm cũng thất bại! Một lần nữa lại rơi xuống bậc thang số sáu.
Cuối cùng, Tiêu Phát Thiên bèn nói.
Cuối cùng, Tiêu Phát Thiên bèn nói: “Đông Phương huynh, Phương huynh, nếu chúng ta tiếp tục ngáng chân nhau, tôi e là không ai có thể leo lên bậc thang thứ bảy.”
Ngay cả khi thực lực của anh ta mạnh hơn Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên, nhưng nếu hai người họ cùng tấn công anh ta, anh ta cũng sẽ không thể lên được bậc thứ bảy của Thang Trời.
“Ha, ai mới là người ra tay trước, anh không biết sao?”
Thương Vân Thiên hừ lạnh một tiếng.
Nghe Thương Vân Thiên nói, trên mặt Tiêu Phát Thiên không có lấy một tia bối rối, thay vào đó, anh ta tiếp tục nói: “Không bằng, chúng ta hãy thỏa thuận lại đi. Sau khi ba người chúng ta đã sẵn sàng, chúng ta sẽ nhảy lên bậc thang thứ bảy cùng một lúc, không ai được cản trở ai, nếu ai có thể leo lên bậc thang thứ bảy trước thì người đó coi như giành chiến thắng, thế nào?”
“Được, lần này nếu có người nào ra tay, thì trận cược này sẽ bị hủy bỏ!” Thương Vân Thiên nói với một vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Nếu không có Đông Phương Vũ Phàm và Tiêu Phát Thiên xuất chiêu, có lẽ vừa rồi, hắn đã lao đến bậc thang thứ bảy và thắng trong trận này rồi.
“Được!”
“không thành vấn đề!”
Đông Phương Vũ Phàm và Tiêu Phát Thiên đều gật đầu đáp lại.
Về phần Lâm Bắc, người còn lại tham gia vào màn cược này đang ở bậc thang bậc 5 thì cả ba người họ đều bỏ qua.
Mặc dù việc Lâm Bắc bước lên được bậc năm, khiến bọn họ có chút kinh ngạc, nhưng anh bây giờ vẫn chưa bước tới bậc sáu, theo bọn họ thấy, chẳng qua cũng chỉ đến vậy mà thôi. Không đủ tư cách để đấu với họ. Đông Nhạc của Lâm Bắc mất chắc rồi!
“Đếm đến ba thì bắt đầu!”
Sau khi cả ba thỏa thuận xong, Đông Phương Vũ Phàm liền lên tiếng. Đồng thời, cũng bắt đầu âm thầm điều chỉnh trạng thái của cơ thể của mình.
Muốn chạm đến bậc thang thứ bảy, cho dù không có ai cản đường, cũng là một thử thách lớn, không dễ dàng như trước.
Ba! Hai! Một!
Không chỉ ba người Đông Phương Vũ Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng, mà cả dưới bậc thang, tất cả người xem đều chăm chú nhìn họ không chớp mắt.
Kết quả của trận cược sẽ được biết ngay lập tức thôi.
Về phần Lâm Bắc, mọi người cũng không còn để ý đến anh nữa.
Qua ba giây. Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên đồng thời di chuyển, lao thẳng đến bậc thang thứ bảy.
Khoảng cách chín mét là rất ngắn. Nhưng ở thời điểm này, cũng rất dài. Càng đi lên, áp lực càng tăng theo cấp số nhân.
Khi ba người Đông Phương Vũ Phàm chỉ còn cách bậc bảy ba mét, tốc độ của họ đã bắt đầu chậm lại. Cả ba dùng tất cả những gì mình có, dốc hết sức để tiến lên.
Lúc này, mọi người đều nhận ra tốc độ của Tiêu Phát Thiên nhanh hơn Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên.
Thấy vậy, Thương Vân Thiên đột nhiên hừ lạnh.
“Bùng” một tiếng, gia tăng tốc độ, vượt qua Đông Phương Vũ Phàm, gần bằng với Tiêu Phát Thiên.
Đông Phương Vũ Phàm lúc này sắc mặt trở nên trầm trọng đôi chút, chân nguyên toàn thân lại bộc phát lần nữa, đuổi kịp hai người kia.
Bây giờ, Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên lại ở trên cùng một đường, mà ba người họ chỉ còn cách bậc thứ bảy chưa đầy hai mét.
Phía dưới, tim mọi người như muốn nhảy ra ngoài.
Ván cược hôm nay chắc chắn sẽ được lan truyền ra toàn bộ đảo Thần Quỷ, thậm chí ra khắp cả vùng biển Ma, nhất định sẽ tạo ra chấn động không hề nhỏ.
Đối với những người lúc này đây đang tận mắt chứng kiến, kết quả của ván cược này hiển nhiên đều ảnh hưởng đến cảm xúc của tất cả họ.
“Mọi người nói xem, ai sẽ thắng?”
“Tôi nghĩ là Tiêu Phát Thiên. Dù sao thì Đông Phương Vũ Phàm và Thương Vân Thiên cũng đã bạo phát vài lần, nhưng Tiêu Phát Thiên dường như còn dư năng lượng.”
“Tôi thì thiên về Thương Vân Thiên hơn, nếu không, Thương Vân Thiên được xếp hạng thấp nhất trong ba người, sao lại dám đối đầu với những người xếp hạng cao như Đông Phương Vũ Phàm, thậm chí là cả Tiêu Phát Thiên?”
“Đông Phương Vũ , cũng rất có khả năng...”
Mọi người xì xào bàn tán.
Trong khi người cuối cùng còn đang nói dở về Đông Phương Vũ Phàm, anh ta đột nhiên hít một hơi lạnh, đột nhiên chuyển hướng: “Người kia, lên rồi!”
“Cái gì?” Một số người sửng sốt.
Nhưng ngay lúc đó cũng có người phát hiện ra ... có gì đó không đúng ...
“Ôi trời ơi!”
“Tôi lóa mắt rồi sao?”
Không ít người mắt mở trừng trừng.
Trong Đông Phương Vũ Phàm và những người khác chỉ còn cách bậc thứ bảy chưa đầy một mét, ngay lúc sắp sửa có người giành chiến thắng. Họ nhìn thấy Lâm Bắc, người vốn dĩ đang ở bậc thang thứ năm, và nãy giờ vẫn lẳng lặng không lên bậc sáu, người mà ai cũng nghĩ rằng đã bỏ cuộc kia. Không ngờ, lại bay lên một lần nữa.
Hơn nữa, lần này, tốc độ của Lâm Bắc còn nhanh hơn trước khi chạm tới bậc thang thứ năm. Có thể nói là, mạnh như vũ bão!
Anh trực tiếp vượt qua bậc thang số sáu và lao thẳng tới bậc thang số bảy. Không dừng lại dù chỉ một giây.
Trong nháy mắt anh liền đến gần Đông Phương Vũ Phàm, Tiêu Phát Thiên và Thương Vân Thiên.
Thế nhưng, điều đáng sợ hơn nữa là mặc dù tốc độ của Lâm Bắc đã chậm lại, nhưng tốc độ của anh so với Đông Phương Vũ Phàm, Tiêu Phát Thiên và Thương Vân Thiên vẫn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Với tốc độ này, thì không mất một giây nữa Lâm Bắc đã có thể lên đến bậc thang thứ bảy đầu tiên.
Đông Phương Vũ Phàm, Tiêu Phát Thiên và Thương Vân Thiên nhìn thấy cảnh này, đồng tử đột nhiên co rút lại. Ngay lúc này, cả ba không hẹn mà cùng quyết định.
Ra tay với Lâm Bắc!
Mặc dù cả ba người đã thỏa thuận rằng không được tấn công, mỗi người dựa vào năng lực của bản thân để xem ai có thể lên đến bậc thang thứ bảy đầu tiên. Tuy nhiên, họ không nói rằng không thể ra tay với Lâm Bắc.
Hơn thế, lúc này, chỉ còn cách bậc bảy nửa mét cuối cùng. Dù là Tiêu Phát Thiên, Đông Phương Vũ Phàm hay Thương Vân Thiên, thì đều đã chuẩn bị lần bạo phát cuối cùng để có thể về đích trước tiên rồi. Và cả ba đều có niềm tin rằng họ sẽ giành chiến thắng.
Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của Lâm Bắc đã phá vỡ niềm tin chiến thắng ấy. Ba người bọn họ đều có thể đoán được rằng, bây giờ, cho dù bạo phát cũng không thể địch với Lâm Bắc được.
Vì vậy, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép, Lâm Bắc, kẻ mà họ cho rằng chỉ để góp vui có thể thắng.
“Ra tay!”
Lập tức, ngay khoảnh khắc khi Lâm Bắc bắt kịp họ.
Đông Phương Vũ Phàm, Tiêu Phát Thiên và Thương Vân Thiên cùng nhau tấn công Lâm Bắc.
Ba sức mạnh khác nhau, đồng loạt đánh ra. Toàn bộ không gian từ bậc sáu đến bậc bảy đều bị chôn vùi bởi sức mạnh đáng sợ ấy.
Sát khí thì bao phủ khắp nơi. Không trung cũng chôn vùi trong màn sáng.
Sức mạnh giết chóc đáng sợ ấy đang hướng đến Lâm Bắc.
Trước sự tấn công của bộ ba Đông Phương Vũ Phàm, Lâm Bắc trông lạnh lùng khịt khịt mũi.
“Chút tài mọn!”
“Phá!”
Anh giơ tay lên. Một bàn tay ấn xuống. Tất cả những những gì tấn công đến đều bị xóa sổ trong khoảng không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!