Nửa tháng sau.
Trên biển Mai Quan, ở trên một hòn đảo hoang rộng khoảng 500 km vuông.
Có một bóng người xuất hiện, tiến gần lại, một bước tiến đến dường như rút ngắn khoảng cách lại thêm 2000m.
Tốc độ rất nhanh, như đang dịch chuyển vậy.
‘Cuối cùng cũng có thể di chuyển nhanh gấp năm lần tốc độ âm thanh rồi.’
Lâm Bắc đứng dậy, vẻ mặt vô cùng vui mừng.
Ngay sau đó.
Lâm Bắc giơ tay lên, ngay lập tức, cả người của Lâm Bắc bị chín vòng xoáy có hình dạng của hoa sen, khi vòng xoáy đó vừa xuất hiện, năng lượng xung quanh liền bị chín vòng xoáy này hấp thụ lại.
"Bùm!"
Lâm Bắc búng tay một cái, chín vòng xoáy hoa sen ngay lập tức nở ra.
Năng lượng mà mỗi bông hoa phát ra đều không thua gì sức công phá của một tên lửa xuyên lục địa.
Lâm Bắc đứng ở trung tâm vụ nổ, không sử dụng gì để phòng thủ cả.
Ngay cả quần áo của anh ta gần như bị thiêu trụi hết dưới vụ nổ, tuy nhiên Lâm Bắc không hề bị thương, nhìn sơ qua thậm chí còn có thể thấy được giữa cơ thể anh ta có một luồng ánh sáng vàng đang chảy ra ngoài.
Cuối cùng, khi vụ nổ hoàn toàn kết thúc, ánh sáng vàng trên người Lâm Bắc cũng hoàn toàn biến mất.
Bây giờ, tinh khí thần đã lên đến một nghìn công lực, ‘Thiên Nhai Chỉ Xích’ và ‘Hư Không Nộ Liên chân kinh’ cũng đã luyện thành, thân sắc hoàng kim cũng đã xuất hiện.
Với sự bảo vệ từ các ánh vàng đó, đã giúp cho thể lực tăng vượt bậc, nếu bây giờ có đấu với Lê Thành Nhân cho dù không thắng thì cũng hòa."
Trong mắt của Lâm Bắc dường như có linh hồn đang chuyển động.
Ngay lúc này, Lâm Bắc cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Có thể nói từ lúc bước vào võ đạo, đây là lần đầu tiên anh ta cảm nhận được nguồn sức mạnh lớn đến như vậy.
Nếu nói anh ta mạnh như thần, bất khả chiến bại thì cũng không phải nói quá.
"Thật đáng tiết, cho dù tinh khí thần có lên đến nghìn công lực đi chăng nữa, suy cho cùng thì cũng chả có ích gì."
Lâm Bắc thở dài.
Thứ mà anh ta muốn là chỉ trong một lần có thể đột phá đến chân thần. Nếu được như vậy thì anh ta có thể trở thành bá chủ ở biển Mai Quan.
Nhưng sau khi tinh khí thần đạt tới một nghìn công lực, tuy rằng anh ta đã cố gắng, nhưng cuối cùng lại không thể cảm nhận được gì cả.
Có lẽ nguyên nhân là do vẫn còn thiếu một bậc thầy về chân thần.
Không ai chỉ dạy nên làm gì cũng vô ích.
Đột nhiên Lâm Bắc nghĩ đến Nhan Thích.
Nhưng ngay sau đó anh ta liền lắc đầu.
Cho dù ở đảo Mai Linh, nếu như anh ta không cưới Nhan Khanh, đừng nói là giúp anh ta vào Chân Thần, sợ rằng sẽ không cho phép anh ta bước chân vào Chân Thần.
Có câu "Một núi không thể có hai hổ", đã từng có một Nhan Công như vậy rồi, Nhan Thích không thể lại để cho người của ông ta có thể trở thành Chân Thần nữa.
‘Bây giờ, đối mặt với Chân Thần, lại có thêm sức mạnh để phòng vệ, nên đi đến đảo Mai Thần một chuyến thôi.’
Lâm Bắc nhìn xa xăm về phía đảo Mai Thần.
Tuy Đảo Mai Thần không nằm ở trung tâm của biển Mai Quan, mà lại nằm ở phía Bắc.
Nhưng rõ ràng là đảo Mai Thần chính là nơi thống trị cả vùng biển Mai Quan nên đảo Mai Thần đích thực là trung tâm của biển Mai Quan, cho nên nó chính là mục tiêu mà Lâm Bắc nhắm đến.
Tuy nhiên.
Ngay khi Lâm Bắc định rời khỏi đảo hoang, anh ta đột nhiên cảm thấy có một nguồn năng lượng từ phía Đông hòn đảo truyền đến.
Có ai đó đang chiến đấu ở đây.
Lâm Bắc nheo mắt lại.
Sau đó, cơ thể anh ta lóe lên một ánh sáng, đi đến hướng Đông của hòn đảo.
Khi Lâm Bắc đến phía đông của hòn đảo, tình cờ nhìn thấy hai đoàn nhân mã đang lao thẳng về phía hòn đảo hoang.
Rõ ràng là có ai đó đang bị săn lùng.
Khi Lâm Bắc đến nơi thì thấy một trong số năm người đang bị truy lùng, bị một gã đàn ông trung niên đứng phía sau dùng kiếm chém làm đôi, máu bắn ra tung tóe.
"Chú Dương."
Trong số những người bị truy lùng, có một đôi thiếu nữ có nét như long phượng, nhưng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, nhìn thấy cảnh này thì gào khóc.
"Cậu chủ, cô chủ, hai người mau chạy đi, để tôi ngăn bọn họ lại."
Còn hai tên hộ vệ ở Đỉnh Phong Hóa Cảnh, hai tên ra tay, một phát đã khiến cho đôi nam nữ có nét giống long phụng bay ra xa cả trăm mét.
Sau đó, quay lại!
Sau lưng là cả chục người đang đuổi theo.
Việc cản lại bọn họ là không thể.
"Chú Uy, chú Dương..."
Cậu bé gầm lên thảm thiết, trên khuôn mặt đầy đáng thương.
Về phần cô bé gái tuy trên mặt đầy thống khổ nhưng lại tỏ ra bình tĩnh hơn, sau khi bị đẩy văng ra xa trăm mét, liếc mắt nhìn hai tên hộ vệ của Đỉnh Phong Hóa Cảnh.
Sau đó, cô nắm lấy tay cậu nhóc và hét lên: "Đi."
Bé gái dắt theo cậu bé và bay về phía trong hòn đảo.
Chỉ là.
Một lúc sau.
Vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy trên đảo, một thanh niên mặc quần áo màu đen, tóc đen, đang đứng chắp tay nhìn chằm chằm bọn họ.
Thần Cảnh!
Hai đứa bé vừa mới vượt qua được sự truy đuổi của bọn hộ vệ Đỉnh Phong Hóa Cảnh, chưa được bao lâu thì đã bị bắt lại.
Người trước mặt chính là Thần Cảnh!
Lúc này làm sao có thể trốn thoát được.
"Chị à, chị trốn đi, em sẽ đấu với anh ta."
Cậu bé lau nước mắt, đi trước mặt bé gái.
Tuy còn nhỏ nhưng cậu nhóc đã hiểu được nếu chị mình bị rơi vào tay của những tên cướp biển thì sẽ như thế nào.
Đến lúc đó, e rằng có muốn chết cũng chết không được.
Cho dù đối thủ có là Thần Cảnh, cho dù giống như thiêu thân đang lao vào lửa thì cậu ta cũng không sợ.
Một tiếng gầm.
Sau đó.
Cậu bé bất ngờ lao vào người áo đen đang đứng chắp tay.
Không tấn công.
Thay vào đó, cậu ta chọn cách tích tụ toàn bộ năng lượng bên trong cơ thể, rồi tạo ra một cú nổ.
Cậu nhóc biết rằng đối mặt với Thần Cảnh, chỉ có tự mình nổ tung mới có thể gây ra chút sát thương cho đối thủ.
"Em trai, em đi nhé..."
Khi đứa bé gái nhìn thấy cảnh này, con ngươi như muốn nổ tung ra vậy.
Cô bé càng hiểu rõ hơn, cho dù em trai có tự nổ tung thì cũng chả có ích gì cả.
Không ai có thể trốn thoát.
Hơn nữa, nếu em trai rơi vào tay bọn họ thì có thể còn đường sống sót, nhưng cô rơi vào tay hải tặc, điều chờ đợi cô chỉ có thể là nỗi nhục nhã vô tận, cô chỉ có chết.
Vì vậy, người phải tự mình nổ tung chính là cô ấy.
Ngay sau đó.
Bé gái cũng lao về phía Lâm Bắc.
Nhìn thấy cặp song sinh long phụng này lao về phía mình, không nói gì cả mà chuẩn bị nổ tung ra.
Khóe miệng Lâm Bắc giật giật.
Anh ta không phải thánh nhân mà ai gặp nạn anh ta cũng lao vào để giúp.
Hơn nữa, đây còn là đang ở biển Mai Quan chứ không phải Việt Nam.
Lâm Bắc cũng không thể dưới một tình huống mơ hồ như vậy mà hành động hấp tấp.
Bởi vì nếu anh ta xen vào chuyện này dẫn đến việc phải đối đầu với một vị thần, thì thật sự sẽ đem lại rắc rối lớn cho anh ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!