Nghe vậy, Lâm Bắc lần này thật sự không nhịn được nữa.
“Công chúa, tôi ngủ với cô khi nào?” Lâm Bắc đáp trả, không kìm được phun ra một câu thô lỗ.
“Vậy thì anh nói cho ta biết, tối nay ta có nằm trên giường của anh không?” Nhan Khanh nhìn chằm chằm Lâm Bắc.
Lâm Bắc tức giận nói: “Cô đã ngủ trên giường của tôi, vậy cùng lắm chỉ có thể nói rõ cô từng lên trên giường tôi, có thể giống với chuyện chúng ta lên giường với nhau sao?”
“Có khác gì không? Giường là của anh, ta đã lên giường của anh. Vậy thì tính như là ngủ chung một giường với anh, cũng xem như chúng ta đã lên giường với nhau rồi.” Nhan Khanh làu bàu.
Nghe đến khái niệm khó hiểu của Nhan Khanh, trong Lâm Bắc giờ đây đang có hàng nghìn, không, hàng triệu, trăm triệu con lạc đà cừu chạy qua.
Cuối cùng, Lâm Bắc hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Tôi chưa từng ngủ trên giường đó.”
Nhan Khanh khẽ nói: “Anh cảm thấy nếu bổn cung nói cho cha biết anh là bổn cung đã từng lên giường thì cha sẽ tin anh hay là tin bổn cung?”
Trong tâm hừ nhẹ một tiếng: ‘Anh muốn trốn cũng trốn không khỏi lòng bàn tay bổn cung.’
Trong phút chốc, Lâm Bắc hoàn toàn chết lặng. Chỉ có thể giương mắt nhìn trời, một lời cũng không thể nói.
“Được rồi, hai đứa thầm truyền tin trước mặt ta, tưởng ta không nghe được chắc?” Lúc này, Nhan Thích lại lên tiếng.
“Người giả bộ không nghe thấy không được sao?” Nhan Khanh tức giận liếc Nhan Thích một cái.
Sau đó, lại hướng về Lâm Bắc. Mặt tràn đầy ý cười.
Lâm Bắc âm thầm thở nhẹ một hơi. Nếu Nhan Thích có thể nghe thấy truyền âm của họ, vậy ông cũng sẽ tự hiểu rõ.
Thế nhưng vừa lúc Lâm Bắc nhẹ nhõm hơn được một chút, Nhan Thích lại hừ lạnh nói:
“Tiểu tử, nếu cậu đã nhìn con gái ta tắm, ôm con gái ta, còn hôn nó ,thậm chí ngủ chung giường với nó, mối quan hệ thân mật của hai đứa giờ đã bị mọi người ở đảo Mai Linh biết hết rồi, bao gồm cả những người trên đảo Mai Thần, bây giờ cậu nói xem, cậu định chịu trách nhiệm như thế nào?”
Lâm Bắc: “...”
“Chẳng lẽ cậu ăn sạch sẽ xong lại không muốn chịu trách nhiệm?” Ánh mắt Nhan Thích lập tức lạnh đi.
Một sức mạnh cực kỳ đáng sợ đột nhiên bao trùm lên Lâm Bắc. Toàn thân anh lập tức căng cứng như một phản xạ có điều kiện.
Giờ khắc này, trong lòng Lâm Bắc có một suy nghĩ: ‘Có nên chạy không?’
Nhưng chỉ sợ vừa chạy đã bị Nhan Thích và Nhan Khanh giết chết rồi. Mọi thứ đã làm trước kia xem như đều lãng phí.
Tất nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là, cho dù trong tay có siêu vũ khí, nhưng nếu Nhan Thích có chuẩn bị thì siêu vũ khí liệu có tác dụng không?
Hơn nữa, siêu vũ khí thu nhỏ này phải là trong cảnh cùng đường, đối diện cái chết thì anh mới đem ra dùng.
Còn bây giờ, cho dù Nhan Thích cùng Nhan Khanh cha con đồng lòng bắt anh chịu trách nhiệm, nhưng chung quy cũng không có ý muốn giết anh.
Vậy anh có nên liều lĩnh sống chết với một vị chân thần, liều lĩnh trong khi chưa chắc đã chạy thoát được, mà mạo hiểm trốn khỏi đảo Mai Linh không?
Lâm Bắc suy nghĩ một lát, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, tốt hơn là không nên đối đầu với Nhan Thích. Vì vậy, Lâm Bắc đành nói:
“Khởi bẩm đảo chủ, công chúa, thuộc hạ đã có gia đình, hơn nữa còn có con gái rồi.”
Nhan Khanh thoáng chốc sửng sốt: “Anh đã có vợ và con gái?”
“Đúng vậy, tôi đã lập gia đình rồi!” Lâm Bắc gật đầu.
Thấy Lâm Bắc gật đầu, một tia mất mát thoáng hiện trong mắt Nhan Khanh. Lông mày Nhan Thích cũng hơi cau lại.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?” Nhan Thích lạnh giọng hỏi.
“Nếu đảo chủ muốn giết thuộc hạ, thuộc cũng không thể chống lại được, nhưng thuộc hạ biết rằng nếu thuộc hạ vì ham muốn vẻ đẹp của công chúa, thèm muốn sức mạnh và tài nguyên của đảo Mai Linh, mà che giấu việc đã có gia đình. Thì đây, không chỉ là bất trung với đảo chủ mà còn bất công với công chúa. Đồng thời, thuộc hạ cũng sẽ cảm thấy tội lỗi với vợ con.” Lâm Bắc trầm giọng nói.
Nhan Thích hừ lạnh một tiếng: “Hay cho một điều bất trung, hai điều bất công, hay cho cái gọi là tội lỗi.”
“Ta hỏi cậu, vợ và con gái của cậu bây giờ ở đâu?
“Ở tại quê hương.” Lâm Bắc nói.
“Vậy thì quê hương của cậu ở đâu?” Nhan Thích lạnh lùng hỏi lại.
Lâm Bắc im lặng.
“Cậu không dám nói quê của cậu ở đâu, ta có nên hiểu là cậu cố tình lừa dối bọn ta không? Cậu nghĩ nói dối rằng cậu đã có vợ và con gái thì bọn ta không thể xác minh?”
Lâm Bắc liền nói: “Thuộc hạ không dám!”
“Ngay cả con gái của ta, cậu cũng dám khinh bạc rồi thì còn có chuyện không dám?” Nhan Thích lại hừ lạnh.
“Lâm Bắc, cậu phải nghĩ kĩ. Ta đã không tính toán đến việc cậu che giấu thân phận, là vì thể diện của con gái ta.”
“Bây giờ, nếu cậu đã nhiều lần làm điều này điều kia với con gái ta, nhưng không thể lấy nó, thì điều gì sẽ xảy ra, cậu biết không?”
Trong Nhan Thích đã nổi lên sát khí. Lúc này, Nhan Khanh khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: “Cha, dù anh ta có vợ con thật, hay chỉ vì cho rằng con gái cha không xứng với anh ta cũng được, tóm lại là thôi đi, chúng ta trở về cung Mai Linh.”
Nhan Khanh đối với Lâm Bắc cũng trở nên thờ ơ.
“Cha sẽ giết nó cho con!” Nhan Thích lại lên tiếng. Lần này, trên người của ông bừng bừng sát khí.
Chớp mắt, Lâm Bắc như đang đối mặt với kẻ thù!
Anh đã tính đến bước này, nếu Nhan Thích thực sự muốn ra tay, thì Lâm Bắc chỉ có thể chiến đấu.
“Cha.” Nhan Khanh gọi.
Cuối cùng. Nhan Thích chỉ đành thở dài một tiếng, thu lại sát khí trên người, cùng Nhan Khanh liền rời khỏi phủ đệ nhất chiến tướng, trở về cung Mai Linh.
“Tiểu tử, cậu sẽ không bao giờ biết lần này cậu đã bỏ lỡ điều gì đâu.”
Sau khi bóng dáng của Nhan Thích và Nhan Khanh biến mất sau tòa phủ, một giọng nói, như có như không, lọt vào tai Lâm Bắc.
Lâm Bắc nhìn về hướng Nhan Thích và Nhan Khanh đã rời đi. Một lát sau, anh lẩm bẩm: “Tôi sẽ không hối hận!”
Làm sao Lâm Bắc lại không biết, trở thành phò mã đảo Mai Linh, với anh mà nói là một cơ hội tốt như thế nào.
Huống chi, coi như lui một vạn bước, không tính đến tài nguyên trên đảo Mai Linh, không tính có một người cha là chân thần như Nhan Thích, chỉ cần với một người phụ nữ hoàn mỹ không tì vết như Nhan Khanh, có mấy ai có thể không động lòng dù chỉ một chút?
Tuy nhiên, anh đã từng thề với Tô Uyên, tuyệt đối sẽ không phản bội cô. Lâm Bắc nói được sẽ làm được.
‘Có vẻ như kế hoạch phải thay đổi, đã đến lúc rời khỏi đảo Mai Linh.’
Lâm Bắc quay lại, không đến phòng tu luyện nữa. Thay vào đó, anh trở lại phủ đệ nhất chiến tướng, nơi trước đó Nhan Khanh đã từng ngủ, và bây là phòng của anh.
Lâm Bắc lấy giấy và bút viết: ‘Dịch Kim thân, đối với tôi mà nói là rất cần thiết, hai quyển ‘Thiên Nhai Chỉ Xích’ và ‘Hư Không Nộ Liên chân kinh’ tôi đã đọc thì càng không thể trả lại cho cô. Nếu cô thích đọc truyện ngôn tình, vậy quyển ‘Tây Sương Kí’ này coi như là một lời cảm ơn nho nhỏ của tôi, còn những chuyện khác, sau này sẽ trả ơn cô.’
Lâm Bắc đã viết một bản của ‘Tây Sương Kí’, để nó trong phòng ngủ. Sau đó, rời khỏi đảo Mai Linh.
...
Đảo Mai Linh, bờ biển.
“Con gái, con thật sự để cậu ta rời đi như thế này sao?”
“Nếu con muốn giữ cậu ta, cho dù cậu ta đã có vợ con cũng chả sao? Chỉ cần con nói, cha sẽ bắt cậu ta về.” Nhan Thích đi cạnh Nhan Khanh, trầm giọng nói.
“Cha cho rằng con gái cha là loại người đi chiếm đoạt tình yêu của người khác sao?” Nhan Khanh liếc Nhan Thích một cái, rồi thoải mái mà cười.
“Huống hồ, con đối với anh ta chỉ có chút tình cảm, đi thì đi, giữ lại làm gì?”