“Nhưng mà, con gái của cha, mỹ nhân kế rồi cũng sẽ có một ngày mất đi hiệu lực đấy.”
Lúc này, một tiếng cười lớn truyền đến phòng ngủ của Nhan Khanh.
"Cha, cha quá đáng thật đó!”
Nghe thấy vậy, Nhan Khanh khẽ nhăn mũi.
“Không phải người cha này quá đáng mà là cái thằng nhóc không biết sướng mà hưởng kia, haha.”
Giọng nói của Nhan Thích lại vang lên.
Nhan Thích nói xong, lại hỏi: “Cha có thể vào được không?”
“Không được.” Nhan Khanh lại hừ nhẹ.
“Hừ, nếu cô muốn cha cô một mình đứng bên ngoài như thế này hứng gió lạnh, vậy cô cứ để cha cô chết cóng ở ngoài này đi!”
Giọng nói của Nhan Thích nghe rất bất bình.
“Ai bảo cha cứ thích nhìn lén người khác chứ?”
Nhan Khanh cũng rất tức giận.
“Toàn bộ đảo Mai Linh này đều nằm trong tầm kiểm sát của cha...” Nhan Thích lại nói.
Nhưng không chờ Nhan Thích nói xong, Nha Khanh liền cắt ngang: "Đừng lấy lý làm cái cớ để nhìn trộm.”
‘Đừng tưởng rằng con không biết gì hết. Mặc dù đảo Mai Linh đều nằm trong sự giám sát của cha, nhưng chưa chắc cha sẽ nghe được những người khác nói chuyện.’
“Cha nhất định là cố ý!”
Nhan Khanh lầm bầm.
Ngay tức khắc, Nhan Thích cúi đầu chột dạ.
Những gì Nhan Khanh nói đều là sự thật.
Mặc dù, tất cả mọi thứ trên đảo Mai Linh thực sự nằm trong phạm vi quan sát của ông ta.
Nhưng đó chỉ là khi có xung đột vũ lực xảy ra, hoặc hơi thở của cường giả khá mạnh mẽ thu hút sự chú ý đặc biệt của Nhan Thích.
Bằng không ông ta cũng không rảnh mà để ý, phát tán tinh thần lực của mình để giám sát mọi ngóc ngách mỗi nơi trên đảo Mai Linh.
Cho dù là như thế, nhiều tạp âm như vậy sẽ không ngừng làm ông ta đau đầu.
Nhưng nếu thực sự dùng linh lực bao quanh hết đảo Mai Linh, thì với linh lực hiện tại của ông ta cũng không làm được.
Nói cho cùng diện tích toàn bộ đảo Mai Linh hơn ba nghìn km vuông lận.
Hơn nữa, ngay cả khi tinh thần lực của ông ta mạnh đến mức thực sự có thể bao phủ toàn bộ đảo Mai Linh, Nhan Thích cũng chắc mình có thể làm được điều đó.
Trong một thời gian dài như vậy, tinh thần lực tiêu hao khẳng định rất nhiều!
“Con gái, cha không phải vì lo con sẽ chịu khổ sao? Con đã đi tới phủ tướng quân rồi mà. Nếu thằng nhóc kia nổi ý xấu thì cha phải làm sao đây? Con nói xem nào?”
Nhan Thích khuyên nhủ.
Trong giọng điệu có vài phần ý tứ lấy lòng.
Bên trong phòng ngủ.
Bốn người hầu gái Xuân, Hạ, Thu, Đông nghe lời của Nhan Thích vẻ mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng đều lén cười.
Ai mà biết, chủ nhân của đảo Mai Linh, một vị thần cao quý, hóa ra lại là một kẻ cuồng con gái đâu.
Bề ngoài thì uy nghiêm bề thế, nhưng trước mặt con gái lại luôn cam chịu.
Hoặc thậm chí còn lấy lòng!
Nhan Khanh không thèm để ý cha mình.
Sau đó, bước tới cửa, mở cửa phòng ngủ ra, nhìn Nhan Thích đang đứng ngoài sân, liếc mắt xem thường.
“Không phải nói rất lạnh sao?”
Nhan Khanh tức giận nói.
“Hì hì, trục trặc kỹ thuật tý!” Khuôn mặt Nhan Thích lại nở nụ cười xấu hổ.
Sau đó ông ta phất tay.
“Gió thổi tới.”
Nhan Thích nói xong, một trận gió lạnh thổi đến, quần áo Nhan Thích bay phấp phới.
Cùng lúc đó, Nhan Thích hai tay xoa xoa cơ thể, hít một hơi: “Gió lớn quá, lạnh ơi là lạnh!”
Nhan Khanh: “...”
“Cha, có cần thiết phải làm như vậy trước mặt con không?”
Nhan Khanh lại tức giận nói.
Nhan Thích mỉm cười.
Gió lạnh cũng biến mất.
“Giờ cha có thể vào không?”
Nhan Thích lại hỏi.
“Không!” Nhan Khanh lắc đầu cười nói: “Lâm Bắc nói, nam nữ thọ thọ bất tương thân.”
“Cho dù cha là cha con, cũng không nên xuất hiện trong phòng con ngay lúc này!”
Vừa nói, nụ cười trên mặt Nhan Khanh càng sâu.
Đột nhiên.
Nụ cười trên khuôn mặt Nhan Thích cứng lại!
Cả người ngây ra.
Một lúc lâu sau, ông tức giận: “Đây là thằng nhóc đó nói cho con sao?”
“Là con nói.”
Nhan Khanh nhìn cha mình ỉu xìu như con tép, không khỏi mỉm cười lần nữa.
“Hừm, cho dù là ai nói, đều là do thằng nhóc đó. Cha phải bắt cậu ta giải quyết.”
“Hôm nay mà không trừng trị thằng nhóc thối đó, cha sẽ...”
Nhan Thích giận dữ.
Nhan Khanh thích thú nhìn ông: “Được thôi, vậy cha đi đi!”
“Con không cản cha?” Nhan Thích kinh ngạc.
Song, ông ta cũng cảm thấy cay đắng.
Kết thúc rồi, ngay cả mình còn bại dưới tay con gái mình.
Về sau biết giấu mặt vào đâu đây?
“Cha quyết tâm rồi đó!” Nhan Thích mỉm cười. Chỉ là muốn trút giận thay con gái, cho cậu ta biết chuyện gì xảy ra nếu cậu ta dám từ chối con gái ông đây!
“Cha đi thật á nha?”
Nhan Thích lại nói.
“Con không cản cha đâu!”
Nhan Khanh liếc mắt xem thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!