Lâm Bắc: “…”
‘Có muốn tôi chứng minh cho cô xem không?’
Tiếc là, những lời này, Lâm Bắc chung quy vẫn không có can đảm nói ra.
Anh sợ rằng nếu như anh thật sự dám nói như vậy, Nhan Khanh cũng dám để anh chứng minh lắm.
Cuối cùng, Lâm Bắc đen mặt, không vui nói: “Tôi là một người đàn ông rất bình thường.”
Nhan Khanh nở nụ cười: “Yên tâm, ta biết anh bình thường.”
Lâm Bắc lại im lặng.
Lâm Bắc lần đầu phát hiện, phụ nữ thì ra lại phiền toái như vậy. Trước đây, anh ta chưa bao giờ gặp phải người phụ nữ nào giống Nhan Khanh cả. Dường như trả lời thế nào cũng có thể rơi vào bẫy của cô ta.
Thật là khiến cho người ta nhức đầu!
“Nếu như công chúa không có việc gì cần thiết nữa thì thuộc hạ xin phép ra ngoài trước.” Lâm Bắc vội nói.
Thế nhưng Nhan Khanh lại khoát tay:
“Đợi đã!”
“Hộ pháp Lâm, lẽ nào anh không thắc mắc là tối nay bổn cung tại sao lại đến đây sao?”
Lâm Bắc đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền nói: “Lĩnh thưởng!”
Lúc nãy, anh suýt chút nữa đã cho rằng Nhan Khanh chính là cố ý tới trêu đùa mình.
Lúc này, Nhan Khanh trở lại bình thường. Vẫy tay một cái, phía sau cô liền xuất hiện một chiếc ghế, Nhan Khanh vô cùng thoải mái ngồi lên ghế, nhàn nhạt mở miệng nói:
“Không sai, bổn cung đến chính là để tặng anh một phần thưởng, nhìn cái vẻ mặt bất đắc dĩ này của anh xem, nếu ai không biết còn tưởng ta làm ra việc gì tàn ác với anh nữa.”
Lâm Bắc trong lòng khẽ động: “Phần thưởng gì?”
Phải biết là trước kia Nhan Khanh đã tặng cho anh hai bộ công pháp tối thượng là ‘Thiên Nhai Chỉ Xích’ cùng ‘Hư Không Nộ Liên chân kinh’. Nếu đã là thưởng, sợ là giá trị cũng không thấp hơn hai bộ công pháp này đi?
“Anh phải trả lời ta một chuyện trước, rồi ta sẽ nói cho anh biết.”
Nhan Khanh trong nháy mắt lại lộ ra nụ cười giảo hoạt, vừa tinh nghịch lại có chút đáng yêu. Dường như trên người cô, sự quyến rũ lạnh lùng, thông minh hoạt bát… đều có thể tùy ý thay đổi vậy.
Lâm Bắc nhíu mày, trong lòng dấy lên một linh cảm không lành.
Thế nhưng vẫn đáp: “Công chúa xin cứ hỏi.”
Nói xong, Lâm Bắc trong lòng tự bổ sung một câu: ‘Nhưng, tôi có quyền từ chối trả lời.’
Nhan Khanh liền hỏi: “Được, bổn cung hỏi ngươi, tên thật của ngươi là gì?”
Giờ khắc này, khí thế trên người Nhan Khanh dường như lại thay đổi lần nữa.
Tựa như một nữ vương đứng đầu thiên hạ vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác không thể kháng cự được.
“Tên thật?”
Lời này của Nhan Khanh vừa nói ra, tuy sắc mặt Lâm Bắc không thay đổi, nhưng trong lòng lại cả kinh: ‘Lẽ nào Nhan Khanh đã biết thân phận của mình là giả rồi sao?’
“Lâm Phàm” Lâm Bắc liền trả lời.
“Tên thật!” Nhan Khanh lại tiếp tục hỏi.
Lâm Bắc: “…”
Một hồi im lặng.
“Lâm Thiên!”
“Tên thật!”
“Lâm Sách!”
Ánh mắt Nhan Khanh có chút lạnh lùng: “Ta còn tưởng, anh sẽ nói Lâm Địa chứ!”
Lâm Bắc từ tốn nói: “Lâm Địa cũng được thôi nhưng nghe không hay lắm.”
“Hộ pháp Lâm, ta hỏi anh lần cuối, tên thật của anh, là gì?”
Cuối cùng Lâm Bắc đành trả lời: “Lâm Bắc.”
Tất nhiên Lâm Bắc sở dĩ nói cho Nhan Khanh anh tên thật là Lâm Bắc, chủ yếu vẫn là vì Nhan Thích.
Nếu Nhan Thích đã đáp ứng với Lâm Bắc rồi, tương lai nếu như nước Việt gặp nạn, Nhan Thích nhất định sẽ ra tay tương trợ một lần. Vậy thì, tương lai nếu thật sự muốn mời Nhan Thích ra tay, ông ta nhất định sẽ biết anh vốn tên là tên gì. Nếu bây giờ nói dối thì sau này khó tránh khỏi Nhan Thích có khúc mắc trong lòng.
Lâm Bắc không muốn thấy điều này xảy ra.
Đương nhiên, trừ việc đó ra, cũng là bởi vì nếu biển Mai Quan này không có Bồng Lai Ngũ Đại Tiên Đảo, như vậy, hiển nhiên là vùng biển này cùng vùng biển của Ngũ Đại Tiên Đảo không phải cùng một chỗ.
Anh lộ tên thật, thực ra cũng chẳng sao.
“Thì ra anh tên là Lâm Bắc.” Lúc này, sự lạnh nhạt của Nhan Khanh lần nữa biến mất, ngược lại thay bằng một nụ cười nhàn nhạt.
“Anh đổi tên thành Lâm Phàm, thật không có hay, lần sau nếu như lại dùng tên giả, nhớ chọn một cái tên dễ nghe hơn.”
Lâm Bắc lại trầm mặc. Lâm Phàm chẳng qua là cái tên anh thuận miệng bịa ra mà thôi, nào có cần biết dễ nghe hay không.
Nhan Khanh tiếp tục nói: “Xem trình độ đặt tên của anh, thôi thì bổn cung sẽ miễn cưỡng chọn cho anh một cái tên vậy, về sau nếu như anh lại dùng tên giả, hãy dùng tên này đi.”
Lâm Bắc nhíu mày: “Tên gì?”
Nhan Khanh khẽ mở miệng: “Lâm Nham, “nham” trong nham thạch.”
Lâm Bắc cau mày nói: “Tôi cảm thấy tên này còn không êm tai bằng tên Lâm Phàm.”
“Nhưng rất có ý nghĩa.” Nhan Khanh lườm Lâm Bắc một cái.
“Ý nghĩa?”
“Lâm Nham?”
“Lâm Nhan?”
Lâm Bắc rất nhanh liền hiểu ra, Nhan Khanh tại sao lại tặng anh cái tên là “Lâm Nham”
Lâm Bắc giơ tay lên, nắm thành quyền: “Đa tạ công chúa.”
Không muốn tiếp tục bàn chuyện tên họ với Nhan Khanh nữa. Lúc này, Lâm Bắc lại lo lắng về chuyện thân phận của anh hơn.
Nếu Nhan Khanh hỏi đến tên thật của anh, thì hiển nhiên là Nhan Khanh đã biết thân phận của hắn có vấn đề. Mà như vậy cũng có nghĩa là, Nhan Thác cũng đã biết.
Chỉ là Lâm Bắc vẫn chưa cảm thấy chút địch ý nào từ phía Nhan Khanh cả, bởi vậy ngay từ lúc đầu anh mới không có ý định xông ra ngoài Ma Linh đảo.
Nhan Khanh lần nữa thích thú nhìn Lâm Bắc: “Anh không hiếu kỳ sao, bổn cung tại sao lại biết tên của anh là giả?”
Lâm Bắc thẳng thắn mà nói nói: “Vì tôi đã thay đổi dung mạo.”
Vừa mới suy nghĩ kĩ lại, Lâm Bắc chỉ cảm thấy, Nhan Khanh có thể nhận ra được thân phận của anh giả, chỉ có thể bởi anh đã dịch dung, đó là chuyện có nhiều sơ hở nhất.
Còn nếu như dựa vào quan sát lí trí mà nói, coi như Nhan Khanh có phát hiện ra, nhiều lắm cũng chính là có chút sinh nghi mà thôi, căn bản là không có cách nào xác định. Chỉ có việc dịch dung là có khả năng nhất.
Lúc này, Lâm Bắc chợt mới nhận ra, anh dịch dung, có thể giấu diếm được Nhan Khanh, giấu diếm được tất cả các thần cảnh của đảo Mai Linh, nhưng là chưa chắc có thể giấu diếm được vị chân thần Nhan Thích kia. Hay đúng hơn là không thể gạt được Nhan Thích.
“Lâm Bắc, anh rất thông minh, bổn cung càng thêm thích anh hơn rồi đấy.”
Nhan Khanh nở nụ cười quyến rũ, nhưng cũng đầy dịu dàng.
Lâm Bắc không đáp lời Nhan Khanh, ngược lại là hỏi: “Công chúa, hiện tại cô có thể nói cho tôi biết, phần thưởng mà cô nói là cái gì rồi đúng không?”
“Anh không lo lắng tình cảnh của mình sao?” Nhan Khanh không trả lời mà hỏi lại, vẻ mặt hiếu kỳ.
Lâm Bắc thong dong cười nói: “Nếu như đảo chủ đại nhân muốn ra tay với tôi, thì đã sớm hạ thủ, nếu như đảo chủ đại nhân không ra tay, thì tôi còn có gì lo lắng nữa?”
‘Huống chi…’
Huống chi nếu như Nhan Thích ra tay, Lâm Bắc cũng có cách đối phó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!