Chương 70: Tiễn cậu lên đường
Giấy chứng nhận mà Chu Thanh vừa lấy ra, trên đó chỉ có một tấm ảnh của cô ấy, nhưng trên bức ảnh đó, Chu Thanh mặc đồng phục, tư thế hiên ngang, nữ trung hào kiệt.
Phía dưới thì ghi thêm bốn chữ “Thanh Sơn Chu Thanh”, sau đó là đóng dấu nổi bằng một con dấu đặc thù.
Tuy không có ghi chú bất kỳ chức vị gì, nhưng dấu đỏ được chạm nổi ở phía trên giấy chứng nhận kia lại vô cùng chói mắt.
Bốn chữ “Thanh Sơn Chu Thanh” cũng chói mắt như thế, nó giống như đang nhắc nhở Chu Kiệt, lai lịch Chu Thanh đại phá chân trời, hơn nữa, nhìn qua, dường như Chu Thanh chỉ là cấp dưới của Lâm Bình mà thôi.
Trong nháy mắt, trên trán Chu Kiệt không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Chuyện này... Rốt cuộc nhà họ Lý đã chọc vào nhân vật có lai lịch lớn đến mức nào.
Con mẹ nó, đây chính là tự mình đi tìm đường chết.
Bản thân ông ta thiếu chút nữa đã bị bọn họ kéo xuống nước. Mẹ kiếp! Trong chớp mắt, trong lòng Chu Kiệt hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà Lý Thiên Thành. “Còn nửa phút.”
Lúc này, Lâm Bình lại một lần nữa lên tiếng, còn Chu Thanh cũng cất giấy chứng nhận đi, quay lại bên người Lâm Bình, lẳng lặng đứng đó.
Chu Kiệt không dám có bất kỳ ngăn cản nào. Hiện trường lại rơi vào yên tĩnh. “Ông Chu?” “Chú Chú?”
Vào lúc này, hai người Lý Nguyên Tùng và Lý Thiên Thành đều trở nên khẩn trương.
Bởi vì phản ứng của Chu Kiệt không đúng!
Cho dù không vì cha con nhà họ Lý bọn họ, chỉ đơn giản vì mặt mũi của ông ta, Chu Kiệt không thể bỏ mặc Lâm Bình muốn làm gì thì làm trước mặt ông ta như thế.
Nhưng lúc này, Chu Kiệt lại trầm mặc.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Lý Thiên Thành dâng lên một loại dự cảm không tốt.
Rốt cuộc vừa rồi Chu Thanh đã cho Chu Kiệt xem thứ gì, lại khiến trong chớp mắt, thái độ của Chu Kiệt lại thay đổi nhiều như vậy?
Nghe thấy cha con nhà họ Lý còn đang gọi mình, trong thoáng chốc, Chu Kiệt hung dữ trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó quay đầu, không nhìn hai người nữa.
Ngược lại đổi thành dáng vẻ nịnh nọt với Lâm Bình và Chu Thanh.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt những vị khách quý xung quanh, ý vị đã thay đổi.
Chẳng lẽ Lâm Bình và cô gái này còn có lai lịch ghế gớm gì, khiến cho Chu Kiệt kiêng dè không thôi. “Lý Nguyên Tùng.
Đúng vào lúc này, Lâm Bình đột nhiên lên tiếng nhìn về phía Lý Nguyên Tùng.
Nghe thấy Lâm Bình gọi mình, cả người Lý Nguyên Tùng run lên, ánh mắt anh ta có phần hoảng sợ: “Anh... Anh muốn làm gì?”
Lực lượng bảo vệ do anh ta mời tới, ở trước mặt khẩu súng của Chu Thanh, trong chớp mắt đã hóa thành hư không.
Mà chỗ dựa lớn nhất của anh ta là Chu Kiệt, lúc này cũng không nói một câu, trầm mặc đứng đó.
Đối mặt với Lâm Bình, trong nháy mắt, Lý Nguyên Tùng lại một lần nữa mất đi tất cả tự tin. “Cậu còn nhớ rõ, tôi đã từng nói với cậu, đừng phụ lòng Lâm Nhã không? Nếu cậu dám tổn thương đến em ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu. Nhưng cậu lại coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai à?” “Nếu như cậu thật lòng đối xử tốt với Lâm Nhã, chờ đợi cậu sẽ là vô số vinh hoa phú quý, cùng với địa vị và quyền thế mà cậu không cách nào tưởng tượng nổi.” "Cho dù nhân phẩm của cậu không tốt, dù cho bản thân cậu có nhiều khuyết điểm, chỉ cần cậu có thể một lòng đối xử tốt với Lâm Nhã, tôi đều có thể bao dung, tiếp nhận cậu, đáng tiếc cậu lại không biết nắm lấy “Chẳng qua như thế cũng tốt, người như cậu, tôi quả thật không yên lòng giao Lâm Nhã cho cậu. “Nếu như cậu đã nổi lên ý đồ xấu, muốn làm tổn thương đến Lâm Nhã, vậy người anh trai là tôi đây, đương nhiên sẽ đến giúp em ấy đòi lại một công đạo “Đồng thời, tôi cũng muốn nhân cơ hội này để nói cho tất cả mọi người biết, cho dù là ai muốn đối phó với tôi, tất cả đều cử việc hướng về tôi, thế nhưng nếu có kẻ nào dám can đảm vươn tay đến gia đình tôi...
Trước đó khỏe miệng của Lâm Bình còn có thể mang theo nụ cười thản nhiên.
Nhưng lúc nói đến những lời này, ý cười trên khỏe miệng Lâm Bình dần dần mất đi, khôi phục lại bình tĩnh. Cũng có thể nói là lạnh lùng.
Lúc nói xong lời cuối, trên người Lâm Bình tỏa ra sát khí khiếp người, ánh mắt cũng trở nên sắc bén, sau khi dừng lại một lúc, Lâm Bình lại một lần nữa nói tiếp: “Cho dù là ai, cho dù kẻ đó có thân phận gì, tôi nhất định sẽ giết chết!” *ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất
Sau khi nói xong, ánh mắt của Lâm Bình lại một lần nữa nhìn về phía Lý Nguyên Tùng. “Anh... Anh muốn làm gì?” “Ban ngày ban mặt, anh muốn làm gì?”
Giọng nói của Lý Nguyên Tùng đã có phần hoảng sợ, mà Lý Thiên Thành thì tương đối tỉnh táo hơn.
Thương nhân coi trọng nhất là lợi ích.
Theo như ông ta thấy, rất nhiều chuyện không đàm phán thành công, chẳng phải vì thật sự không đàm phán được, mà chính là không đủ thẻ đánh bạc. “Cậu Lâm, thông qua những lời cậu vừa nói, tôi đại khái đã hiểu rõ được đầu đuôi của câu chuyện, việc này quả thật là lỗi của Nguyễn Tùng, tôi sẽ bảo thằng bé đến cửa nhận lỗi, xin lỗi Lâm Nhã, đồng thời đền bù tổn thất đầy đủ, để cho mọi người hài lòng”
Lý Thiên Thành đứng ra.
Thông qua thái độ của Chu Kiệt, Lý Thiên Thành cũng ý thức được, chỉ sợ thân phận và địa vị của hai người Lâm Bình và Chu Thanh không đơn giản như thế.
Lúc này ông ta dự định nhượng bộ, để Lý Nguyên Tùng xin lỗi, cho đám người Lâm Bình đầy đủ mặt mũi, đồng thời đền bù tổn thất, cho đầy đủ lợi ích.
Sau đó nếu Lâm Bình thật sự có bối cảnh và lai lịch lớn gì, như vậy nhất định phải để cho Lý Nguyên Tùng cầu xin Lâm Nhã tha thứ, nhân cơ hội đó nhờ vả quan hệ. Một công đôi việc. “Xin lỗi không có tác dụng, bởi vì cậu ta đã không có tư cách gặp lại Lâm Nhã nữa.” “Đền bù tổn thất lại càng không cần, đối với tôi mà nói, tiền chỉ là một dãy số mà thôi.
Lâm Bình chậm rãi nói, sau đó Lâm Bình đưa tay nhìn đồng hồ. “Đã hết năm phút.
Sau đấy, Lâm Bình buông tay xuống. “Cậu muốn làm gì?” Lý Thiên Thành thấy Lâm Bình khó chơi, trong mắt hoảng hốt. “Lý Nguyên Tùng, hôm nay tôi tiến cậu lên đường.”
Lâm Bình không để ý đến Lý Thiên Thành, mà chính là nhìn Lý Nguyên Tùng, từ tốn nói.
Dứt lời, “pằng” một tiếng, tiếng súng vang lên.
Lâm Bình để súng xuống, sau lưng, tiếng kèn đám ma lại một lần nữa vang lên.