"Sao có thể chứ?"
Vương Bách Tùng cảm thấy lòng bàn tay của mình bỗng đau nhói.
Mặc dù bị đánh bay lên không trung, nhưng anh ta cũng nhanh chóng ổn định được cơ thể, không giống như Ma Cửu Xuyên và Kỳ Hữu Phong lúc trước, bị một chiêu của Lâm Bình đánh ngã khỏi võ đài.
Nhưng ngay cả như vậy cũng khiến cho Vương Bách Tùng kinh hãi không thôi.
Anh ta vậy mà lại không phải là đối thủ của Lâm Bình sao?
Chỉ một chiêu đã bị đánh bay!
Nhan Thái Khôn và Nhan Vân Hương chứng kiến cảnh này, sắc mặt cũng đột ngột thay đổi.
Thực lực của Vương Bách Tùng như thế nào hai người bọn họ đều biết rõ.
Trong số những người trẻ tuổi của nhà họ Vương, anh ta chắc chắn được xếp ở hàng đầu. Ở trên đảo Thần Ma, cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm.
Thế nhưng vẫn không địch lại được một Chiến tướng hạng nhất của đảo Mai Linh sao?
Khi Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng nhìn thấy Vương Bách Tùng bị Lâm Bình dùng một chiêu đánh bay, sắc mặt của bọn họ cũng biến đổi ngay tức khắc, hai người lập tức lao về phía Lâm Bình, tấn công cùng một lúc.
"Giết!"
Ngô Mạc Phong hét lên một tiếng chói tai, hướng về phía đầu của Lâm Bình, chuẩn bị xuất chiêu.
Một giây sau, ông ta chĩa ngón tay ra như điểm huyệt. Với sức mạnh hủy diệt, ông ta muốn làm cho đầu của Lâm Bình vỡ nát.
"Giết!"
Hai tay Từ Cảnh Đằng bắt đầu ngưng tụ không khí, ông ta lẩm nhẩm niệm Cương Khí Thất Luyện, một trận cuồng phong được luyện ra, cuộn trào mãnh liệt tràn khỏi cơ thể Từ Cảnh Đằng, hệt như một cơn bão khổng lồ, quét về phía Lâm Bình.
Đây là một trong những chiêu trí mạng của Từ Cảnh Đằng.
Trải qua một chiêu Cương Khí Thất Luyện, vạn vật trong không gian đều có thể bị bóp nghẹt.
Một chiêu này kết hợp với Diệt Thiên Nhất Chỉ của Ngô Mạc Phong, quả là vô cùng âm hiểm!
"Đến đi!"
Đối mặt với sự liên thủ tấn công của Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng, Lâm Bình cũng hét lên một tiếng chói tai.
Kiếm Đông Nhạc được vung lên không trung, Lâm Bình cầm chuôi kiếm trong tay, dùng sức quét ngang một đường.
Ánh mắt của mọi người đều bị thu hút bởi thanh kiếm Đông Nhạc.
Trong nháy mắt khi kiếm Đông Nhạc chém xuống, một luồng kiếm khí ngay lập tức tỏa ra, mạnh như dòng nước xiết trên thiên cung, trùng trùng điệp điệp không gì cản nổi, dồn dập chém ngang dọc tứ phía.
Cương Khí Thất Luyện của Từ Cảnh Đằng dưới luồng kiếm khí của Lâm Bình giống hệt như đậu phụ, dễ dàng bị nghiền nát, hóa thành không khí rồi tản ra xung quanh.
Diệt Thiên Nhất Chỉ của Ngô Mạc Phong cũng không phải là đối thủ so với kiếm khí của Lâm Bình.
Tất cả đều bị đánh tan nát!
Gương mặt của Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng bắt đầu trở nên méo mó.
Bọn họ không thể ngờ rằng, đã hợp lực lại rồi mà vẫn không thể địch lại được một kiếm của Lâm Bình.
Sắc mặt của Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng dần chuyển sang vẻ hoảng sợ, bọn họ nhanh chóng lùi lại phía sau.
Đột nhiên, vẻ mặt của hai người trở nên kinh hãi.
Xung quanh bọn họ, bỗng chốc có vô số những sợi tơ cứng cáp, giống như kén tằm bao bọc, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Mà những sợi tơ này vốn được luyện từ không khí, hai người bọn họ đương nhiên không làm cách nào để chạm vào được, trong lòng bọn họ bắt đầu dâng lên một cảm giác bất lực đến tột cùng.
Nhân lúc Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng đang bị kìm hãm, một luồng kiếm khí của Lâm Bình lại tiếp tục chém tới!
Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng đã giở hết mọi loại chiêu thức nhưng đều vô dụng, bọn họ không thoát nổi lưới tơ của Lâm Bình, cũng không ngăn cản được một chiêu kiếm khí của anh.
"Phụt!"
"Phụt!"
Cho dù Ngô Kỳ Phong và Từ Cảnh Đằng đã cố gắng hết sức phòng thủ, thậm chí còn xuất chiêu tấn công lại, nhưng Lâm Bình dốc toàn lực chém xuống một kiếm này, sao có thể dễ dàng chống đỡ như vậy?
Cuối cùng, hơn một nửa sức mạnh mà Lâm Bình chém xuống rơi vào người của Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng.
Cả hai đều không ngừng nôn ra máu.
Chiêu đầu tiên của Lâm Bình, bọn họ còn chưa tiêu hóa hết, thế mà Lâm Bình đã lập tức xuất hiện trước mặt bọn họ, dùng hai nắm đấm với sức mạnh khủng khiếp đánh thẳng vào bọn họ.
Hai bên trái phải, hai cú đánh trí mạng!
Âm thanh vang lên thật lớn.
"Uỳnh!"
"Uỳnh!"
Lúc này, Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, bọn họ giống như một chiếc máy bay chiến đấu, xẹt qua bầu trời, mang theo một đường máu tươi trong không trung.
Cuối cùng, cả hai đều ngã khỏi võ đài.
Nói thì lâu nhưng hành động thì nhanh chóng vô cùng.
Trên thực tế, kể từ lúc Lâm Bình bắt đầu ra tay với Vương Bách Tùng, cho đến lúc anh đánh bại chiêu liên thủ của Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng, rồi hạ gục bọn họ trên võ đài, chỉ mất không quá ba giây mà thôi.
Khi Ngô Mạc Phong và Từ Cảnh Đằng rơi xuống võ đài, Vương Bách Tùng mới chỉ kịp ổn định lại cơ thể, anh ta còn chưa nghĩ đến việc tấn công Lâm Bình một lần nữa.
"Đến lượt mày!"
Bóng dáng Lâm Bình lóe sáng, mang theo kiếm Đông Nhạc rồi vụt tới bên cạnh Vương Bách Tùng.
Hoàn toàn không nói thêm bất kỳ lời vô nghĩa nào.
Anh cầm kiếm Đông Nhạc trong tay, hướng về phía đầu của Vương Bách Tùng mà chém xuống.
Sắc mặt Vương Bách Tùng hơi đổi, nhưng vẫn mạnh miệng hừ một tiếng: "Mày cho rằng chỉ mày mới có binh khí thần linh sao?"
Nói xong, trong tay Vương Bách Tùng liền xuất hiện một thanh kiếm xanh dài ba thước!
"Kiếm Chu Tước, diệt sạch yêu ma!"
Vương Bách Tùng cầm chặt thanh kiếm Chu Tước, lao về phía Lâm Bình.
Ngay khi thanh kiếm của Vương Bách Tùng được tuốt ra, một tiếng hót vang dội đột nhiên xuất hiện. Dường như trên thân cây kiếm Chu Tước có một con phượng hoàng lửa vừa đập cánh lao vút đi.
Một luồng sức mạnh chưa từng có chợt ập đến.
"Choang!"
Vương Bách Tùng cầm kiếm Chu Tước, dùng tất cả sức lực chém vào kiếm Đông Nhạc của Lâm Bình.
Một đòn này chém xuống, ngang sức ngang tài!
Đến lúc này, Nhan Thái Khôn và Nhan Vân Hương mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi, bọn họ gần như đã nghĩ rằng ngay cả ba người của Vương Bách Tùng đều sẽ bị đánh bại.
Vào lúc này, cuối cùng bọn họ cũng có thể nhìn thấy được một tia hy vọng.
Mà sau khi chém xuống một kiếm này, Vương Bách Tùng cũng đã lấy lại được tự tin trước đó.
"Chém!"
Một nụ cười độc ác nở trên gương mặt của Vương Bách Tùng, anh ta cầm kiếm Chu Tước trong tay, chuẩn bị tấn công Lâm Bình một lần nữa.
Thanh kiếm vung lên.
Tiếng phượng hoàng lửa lại vang vọng khắp đất trời.
Ánh kiếm rực đỏ, chiếu rọi muôn nơi!
Có kiếm Chu Tước trong tay, hẳn là bất khả chiến bại!
Đôi mắt Lâm Bình chợt lóe lên một tia sáng.
Kiếm Chu Tước!
Mình muốn có nó!
Đợi đến khi tìm được Chu Thanh, đưa cho cô ấy cây kiếm Chu Tước này thì thật quá phù hợp!
Bởi thế, Lâm Bình lặng lẽ thu kiếm Đông Nhạc lại, anh sợ rằng khi hai binh khí thần linh va chạm với nhau sẽ làm hư hại đến thanh kiếm Chu Tước, anh không mong điều này xảy ra chút nào.
Nhưng sau khi cất kiếm Đông Nhạc đi, đối mặt với một chiêu của Vương Bách Tùng, Lâm Bình cũng không hề sợ hãi. Anh bay lên không trung, vung tay phải lên, khí lực trong cơ thể dồn toàn bộ vào bàn tay phải.
Anh xuất chiêu từ trên cao đánh xuống mặt đất, giống như sông lớn bị vỡ đê, nước lũ ồ ạt dâng trào và chảy ngược.
Lập tức nhấn chìm ánh kiếm đang đỏ rực.
Đồng thời, Lâm Bình lại bắt đầu thi triển một tuyệt chiêu khác.
Lúc này, tốc độ của Lâm Bình gần như gấp bốn lần tốc độ âm thanh.
Vương Bách Tùng hoàn toàn không kịp phản ứng gì cả.
"Uỳnh!"
Cú đấm của Lâm Bình ngay tức khắc in hằn dấu vết lên trên ngực của Vương Bách Tùng.
Vương Bách Tùng không chịu nổi sức mạnh này, bị đánh mạnh đến nỗi bắn ra đằng sau.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!