Nhìn thấy vậy, trên mặt Nhan Quảng Kiệt lộ ra ý cười.
Nếu như Lâm Bình cũng có ý với Nhan Kha, vậy ngược lại cũng thực sự là một ứng cử viên không tôi cho vị trí con rể.
Nhan Kha nhìn bóng lưng Lâm Bình, trong đôi mắt xinh đẹp cũng mang đầy ý tán thưởng. Thậm chí trong đôi mắt ấy còn có chút rung động.
Ngược lại, nhìn sắc mặt hai người Nhan Thái Khôn và Nhan Vân Hương thật sự rất khó coi.
Lại bại rồi!
Quan trọng là, Kỳ Hữu Phong thua thì cũng thôi đi, nhưng mà đến một chiêu của đối phương cũng không chống đỡ được, chứ đừng nói đến trước khi lên sàn đấu, anh ta còn nói, cho dù thua cũng phải làm Lâm Bình bị thương, khiến cho anh ta cho dù có thể vào được vòng tiếp theo cũng không cách nào đánh tiếp được nữa.
“Đồ bỏ đi.”
Vương Bách Tùng ngồi bên cạnh Nhan Vân Hương lạnh lùng nói một câu.
Kỳ Hữu Phong vốn dĩ đang bị thương nặng, sau khi nghe thấy hai chữ này của Vương Bách Tùng, sắc mặt trở nên lúc trắng, lúc đó, cuối cùng anh ta lại chẳng nói lại lời nào, nhanh chóng tự mình cầm máu.
Mà sắc mặt của Ma Cửu Xuyên cũng chẳng tốt hơn chút nào.
Câu nói phế vật đó của Vương Bách Tùng đương nhiên không chỉ đang nói đến Kỳ Hữu Phong, mà đồng thời còn bao gồm cả ông ta.
Hai người bọn họ đều không chống đỡ nổi một chiêu của Lâm Bình.
“Tôi thua cũng không oan.”
Hồ Phỉ Quân cũng cảm thán.
Lúc này anh ta đã tâm phục khẩu phục về thực lực của Lâm Bình.
Chỉ là, Hồ Phỉ Quân vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Cây kiếm Đông Nhạc đó là của anh ta, mà hiện giờ lại ở trong tay Lâm Bình, đạt được những thành tựu vượt bậc.
Một cây kiếm thuộc dạng nửa thần binh, nếu nói là Hồ Phỉ Quân không hề đau lòng thì đó chắc chắn là nói dối.
“Người tiếp theo. Ai lên?”
Lâm Bình đứng trên võ đài, phong thái tuyệt thế, hệt như thần tiên hạ phạm.
Nghe thấy câu này của Lâm Bình, hai người Nhan Thái Côn và Nhan Vân Hương nhìn những người còn lại, chỉ còn lại một người còn có thể tính là Thần Cảnh trong số bọn họ.
Nhưng vị Thần Cảnh này thậm chí còn không bằng Ma Cửu Xuyên và Kỳ Hữu Phong.
Nếu người đó lên võ đài, sợ là vẫn sẽ không phải là kẻ địch của Lâm Bình, chỉ có thể tực chuốc lấy xấu hổ mà thôi.
Cuối cùng, hai cha con chỉ có thể đưa mắt nhìn về Vương Bách Tùng.
Nhan Vân Hương nói: “Bách Tùng, e là cần người của anh ra mặt rồi.”
Nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, Nhan Thái Khôn và Nhan Vân Hương sẽ không dùng đến người của nhà họ Vương.
Đặc biệt là Vương Thái Khôn. Ông ta chỉ là muốn một chút khí thế của nhà họ Vương, có thể khiến Nhan Quảng Kiệt đồng ý dùng cuộc đấu của Thần Cảnh để quyết định ngôi vị Chủ đảo của đảo Mai Linh, chứ không phải cuối cùng dựa vào người nhà họ Vương để giành lấy đảo Mai Linh.
Nếu mà dùng cách này, sợ là sau này lại càng phải chịu sự kìm kẹp của nhà họ Vương.
“Yên tâm, trận đấu ngày hôm nay, chỉ có thắng, không có thua.”
Vương Bách Tùng gật đầu.
Sau đó, Vương Bách Tùng nhìn người đàn ông trung niên phía sau lưng: “Ông Ngô, hủy hoại anh ta.”
Người đàn ông trung niên tên là Ngô Mạc Phong đó gật đầu: “Vâng.”
Nói xong, Ngô Mạc Phong đạp lên đất, bay lên tiến vào lôi đài.
Sau khi nhìn thấy Ngô Mạc Phong, vẻ mặt Lâm Bình vẫn lạnh nhạt như cũ, khẽ lắc đầu: “Ông, không đủ.”
Sau đó, ánh mắt Lâm Bình lại nhìn về hướng của Nhan Thái Khôn, Nhan Vân Hương và Vương Bách Tùng, nói: “Đánh từng trận một phiền phức quá. Để cho dứt khoát, các người cùng lên hết đi.”
Ngay tức khắc, cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Bình.
Thế này là… Lâm Khải định giải quyết chiến đấu bằng một trận, lấy một đấu ba?
Thế này thì cũng điên cuồng quá rồi đó.
Kể cả Nhan Quảng Kiệt và Nhan Kha, ánh mắt hai người đều trở nên có chút nặng nề.
Không phải là nói hoàn toàn không tin tưởng Lâm Bình không thể một đánh ba.
Mà là nếu trước đó Lâm Bình đã nói, anh có thể một mình đánh xuyên năm Nhan Thái Khôn, một mình anh là đủ.
Vậy thì nếu đánh lần lượt từng người một, hiển nhiên là anh nắm phần chắc.
Nhưng nếu như đối phương cả ba người cùng lên, vậy thì nguy hiểm sẽ lớn hơn rất nhiều.
Nếu như chỉ một chút bất cẩn, làm không tốt thì coi như thua cả bàn. Đến lúc đó, Lâm Bình không chỉ bị vả mặt, mà sợ là còn bị thương nặng.
Chuyện này, nếu nói trên góc độ nguy hiểm thì hoàn toàn không đáng.
Nhưng, vẻ mặt Nhan Quảng Kiệt cũng chỉ trở nên nặng nề trong khoảnh khắc, sau đó lại lập tức lộ ra nụ cười thoải mái.
Thằng nhóc này, đủ ngông, cũng có đủ thực lực.
Ông ta thích.
Hơn nữa, nếu Lâm Bình đã dám nói lời thách thức bảo đối phương cùng lên, hẳn là Lâm Bình cũng đã nắm chắc phần thắng. Bằng không anh sẽ không ngu ngốc đến như vậy.
“Lâm Bình, nếu như một đánh ba mà anh thắng thì tối nay, tôi có một món quà khen thưởng bất ngờ dành cho anh.”
Nhan Kha đột nhiên truyền âm đến Lâm Bình, cười nói.
Vốn dĩ Lâm Bình còn đang cười lạnh, chuẩn bị nhanh chóng kết thúc trận đấu. Sau khi nghe thấy câu nói này của Nhan Kha thì anh có chút lảo đảo.
Khen thưởng? Lại còn buổi tối? Cộng thêm việc trước đó Nhan Kha từng hạ lệnh, bảo Lâm Bình theo đuổi cô ta.
Chuyện này làm cho Lâm Bình bất giác nghĩ đến khả năng nào đó.
“Công chúa, tôi có thể thu lại lời vừa nói không? Tôi không muốn một đánh ba nữa…”
Lâm Bình cười khổ, truyền âm đến Nhan Kha.
“Anh nghĩ sao?”
Nhan Kha cười đầy ẩn ý nhìn Lâm Bình, trên mặt tỏa ra một tia đắc ý.
Lâm Bình: “…”
Mà vào lúc này, sau khi nghe xong câu nói vô cùng huênh hoang đó của Lâm Bình, Nhan Thái Khôn liền ngẩn người.
Theo sau đó, mọi người đều lộ ra nụ cười lạnh.
“Nếu cậu đã muốn bị hành, vậy tôi cho cậu được thỏa mãn.”
Trên mặt Vương Bách Tùng lóe lên một nụ cười tàn ác.
Ngay sau đó, bàn tay Vương Bách Tùng đập nhẹ lên ghế, theo đó, cả người Vương Bách Tùng liền bay lên không trung, giống như một tia chớp, xuất hiện trên lôi đài.
Anh ta đứng trước mặt Ngô Mạc Phong, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng.
Mà sau khi Vương Bách Tùng đích thân lên lôi đài, một tay chân Thần Cảnh khác mà Vương Bách Tùng dẫn theo, Từ Cảnh Đằng, cũng đi lên lôi đài cùng với Ngô Mạc Phong, đứng phía sau Vương Bách Tùng.
“Ăn chắc rồi.”
Hai người Nhan Thái Khôn và Nhan Vân Hương bốn mắt nhìn nhau.
Vốn dĩ trong lòng bọn họ còn có chút lo lắng. Bọn họ lo rằng nhỡ may người mà Vương Bách Tùng đưa đến lại xảy ra sơ suất gì, mà thua trước Lâm Bình thì sao?
Nhưng mà hiện giờ Lâm Bình lại ngu ngốc đến mức muốn một đấu ba?
Có Vương Bách Tùng cùng hai người mà anh ta dẫn theo là Ngô Mạc Phùng và Từ Cảnh Đằng cùng nhau ra tay, vậy thì thắng chắc rồi.
Chẳng còn gì phải lo nữa.
Chỉ cần Lâm Bình, người nằm ngoài dự tính của bọn họ này thất bại, bên Nhan Quảng Kiệt còn ai có thể là đối thủ của bọn họ nữa?
Trên mặt hai người Nhan Thái Khôn và Nhan Vân Hương lại lần nữa lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin.
“Tôi đột nhiên muốn thay đổi chủ ý.” Sau khi đáp xuống lôi đài, ban đầu Vương Bách Tùng còn mang theo nụ cười tàn ác trên mặt. Nhưng rất nhanh sau đó, dường như Vương Bách Tùng nghĩ ra điều gì đó, liền lên tiếng: “Nếu như mày chịu gia nhập vào nhà họ Vương ở đảo Thần Ma chúng tao, tao có thể mời mày trở thành trưởng lão danh dự của nhà họ Vương chúng tao, được hưởng tất cả đãi ngộ và nguồn nguyên liệu tu luyện đặc biệt của trưởng lão. Nhưng nghe lệnh, không nghe bàn chuyện. Thế nào?”
Nghe vậy, trong lòng hai người Ma Cửu Xuyên và Kỳ Hữu Phong đều khẽ rung.
Nói thật, tuy nói địa vị trưởng lão danh dự ở nhà Vương trên đảo Thần Ma không khác biệt lắm với Hộ pháp ở đảo Mai Linh, nhưng trên thực tế vẫn có những khác biệt không nhỏ.
Dù sao một cái là tộc lớn trên đảo Thần Ma thống trị vùng biển Loạn Ma, thân cận với Chủ đảo đảo Thần Ma.
Mà suy cho cùng đảo Mai Linh cũng chỉ là một hòn đảo lớn trong vùng biển Loạn Ma mà thôi. Cho dù là có vị Chân Thần Nhan Quảng Kiệt này trấn thủ thì suy cho cùng, vẫn không so được với nhà họ Vương.
Dù sao từ mối quan hệ thân cận của nhà họ Vương với chủ nhân của cả vùng biển Loạn Ma này thì cũng có thể nhìn thấy địa vị ai cao ai thấp.
Đáng tiếc, tuy trong lòng hai người Ma Cửu Xuyên và Kỳ Hữu Phong có ý, nhưng bọn họ biết, với bọn họ mà nói, đây là chuyện không thể nào. Bằng không, Vương Bách Tùng đã đưa ra lời mời với họ từ lâu rồi.
Hiện giờ, Ma Cửu Xuyên và Kỳ Hữu Phong chỉ còn có thể trông chờ hy vọng vào việc phía Nhan Thái Khôn nhanh chóng chiến thắng, làm Chủ đảo của đảo Mai Linh.
Nếu là như vậy thì bọn họ vẫn có thể có được tất cả lời hứa trước đây của Nhan Thái Khôn như cũ, đông thời, bọn họ cũng vẫn là Hộ pháp của đảo Mai Linh.
Mà Lâm Bình chỉ nở ra nụ cười lạnh đối với lời nói của Vương Bách Tùng: “Lên hết đi, tôi đang vội.”
Có thể nhìn thấy rõ thái độ của anh.
“Kiêu căng.”
“Thằng nhãi, mời rượu mừng còn không biết đường mà nhận. Nếu đã như vậy, vậy thì hôm nay…”
Sắc mặt Vương Bách Tùng lập tức trở nên lạnh băng.
Vốn dĩ là anh ta đột nhiên nảy ra ý định, cảm thấy thực lực của Lâm Bình đủ mạnh, có thể mời chào Lâm Bình gia nhập nhà họ Vương. Mà Lâm Bình là người mà anh ta mời vào nhà họ Vương, đến lúc đó đương nhiên cũng có thể coi là người thân cận của anh ta.
Nhưng Lâm Bình lại rượu mừng không uống mà muốn uống rượu phạt. Nếu đã như vậy, vậy thì Vương Bách Tùng liền hạ quyết tâm phải hủy hoại Lâm Bình, trực tiếp cắt đứt con đường học võ của Lâm Bình.
Chỉ là.
Chính vào lúc Vương Bách Tùng còn chưa nói xong lời này thì Lâm Bình đã bày ra vẻ mặt không còn kiên nhẫn: “Mày bớt nói lời thừa thãi đi.”
Sau khi nói xong, Lâm Bình liền bước ra một bước, thi triển ra Thiên Nhai Chỉ Xích thần thông. Khoảng cách trăm mét giữa hai bên cũng trở nên gần như trong gang tấc.
Trong nháy mắt, Lâm Bình đã xuất hiện trước mặt Vương Bách Tùng, đánh thẳng một chưởng về phía anh ta.
Theo một chưởng mà Lâm Bình đánh ra, không khí xung quanh đều bị đánh vỡ.
Sắc mặt của Vương Bách Tùng thay đổi, lúc này, anh ta còn đang trong tư thế từ trên cao nhìn xuống, lời còn chưa nói hết. Mà kết quả, Lâm Bình đột nhiên đã xuất hiện trước mặt anh ta.
“Muốn chết!”
Tuy Vương Bách Tùng kinh ngạc, nhưng cũng không sợ hãi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!