Tin tức Lâm Bình chiến thắng Hồ Phi Quân trong trận chiến ở trong phủ Chiến tướng hạng nhất nhanh chóng được truyền ra ngoài.
Toàn bộ đảo Mai Linh chấn động vì chuyện này.
Vào lúc tin tức này truyền ra, Lâm Bắc đã trở thành chủ của phủ Chiến tướng hạng nhất, lại trở thành một người đứng trên vạn người. Trong lòng anh thầm thở dài một hơi.
Lập tức có người khác dẫn người tiến vào phủ Chiến tướng hạng nhất, bắt đầu nhận chức tổng quản gia của phủ Chiến tướng hạng nhất, trông coi phủ Chiến tướng hạng nhất thay cho Lâm Bình.
"Chiến tướng Lâm, người của anh tới nhanh thật."
Nhìn thấy Vương Anh Nhất và người của anh tác phong nhanh nhẹn như vậy, khóe miệng Nhan Kha nhếch lên, nở một nụ cười nhìn Lâm Bình.
"Chúng tôi đã có chuẩn bị từ trước, đương nhiên là sẽ rất nhanh." Lâm Bình chậm rãi nói.
Về phần Hồ Phỉ Quân, bây giờ vẫn còn đang hôn mê, bị quân đội Mai Linh đóng ở trong Phủ Chiến tướng hạng nhất khiêng đi.
Tám vị chiến tướng khác gồm Sở Cuồng, Viên Bảo Thiên cũng thi nhau cáo lui.
Nhất là Sở Cuồng, anh ta phải đi dọn dẹp một chút, chuẩn bị rời khỏi phủ của Chiến tướng hạng hai, tiến vào trong phủ của Chiến tướng hạng ba!
"Xem ra tôi phán đoán không hề sai, anh vốn rất tự tin khi biết mình phải đối đầu Hồ Phi Quân!"
Nhan Kha đứng dậy, bước đi trên không trung như giẫm trên đất bằng.
Hơn nữa, sau mỗi bước chân uyển chuyển của Nhan Kha, dưới mũi chân của cô ta lại có một đóa hoa sen nở rộ.
Đúng như tin đồn, mỗi bước đi của cô ta đều có hoa sen nở rộ.
"Đều nhờ có công chúa tặng cho “Thiên Nhai Chỉ Xích” và “Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”. Nhất là “Thiên Nhai Chỉ Xích”, nếu không có nó, chắc hẳn tôi sẽ không thể hơn được Hồ Phi Quân về phương diện tốc độ."
Lâm Bình chắp tay nói.
Về chuyện này, anh cũng không hề khách sáo.
Nếu không có “Thiên Nhai Chỉ Xích”, tốc độ của Lâm Bình chắc chắn sẽ kém hơn Hồ Phi Quân rất nhiều. Nếu quả thật là như thế, Lâm Bình sẽ phải tốn nhiều công sức hơn.
"Hẳn là anh cũng đã biết tại sao tôi lại vô duyên vô cớ muốn tặng “Thiên Nhai Chỉ Xích” và “Hư Không Nộ Liên Chân Kinh” cho anh?"
Nhan Kha cười như không cười, nhìn Lâm Bình.
"Tôi có một vài suy đoán, nhưng cũng không dám khẳng định." Lâm Bình bình tĩnh đáp.
Ở trước mặt Nhan Kha, mặc dù trông anh hơi xấc xược. Nhưng trên thực tế, thái độ của Lâm Bình chưa bao giờ kiêu ngạo hay tự ti.
Nghe vậy, Nhan Kha khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm về “Thiên Nhai Chỉ Xích” và “Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”. Ngược lại cô ta càng cảm thấy tò mò hơn nhìn Lâm Bình, hỏi nhỏ: "Thái độ của Hồ Phi Quân đối với anh là giết chết không tha. Nếu anh thất bại dưới tay anh ta, chỉ sợ sẽ khó mà thoát khỏi cái chết, tại sao anh lại buông tha cho anh ta?"
Nhan Kha vô cùng tò mò về điều này.
Có thể nói là sát ý của Hồ Phi Quân đối với Lâm Bình hiện ra rất rõ ràng.
Nhưng trong trận quyết đấu với Hồ Phi Quân, từ đầu đến cuối Lâm Bình không hề ra đòn chết người.
Cuối cùng, sau khi đánh cho Hồ Phi Quân không đứng dậy nổi nữa, Lâm Bình cũng coi như xong.
Cũng có thể là vì Lâm Bình vừa mới gia nhập đảo Mai Linh, trong lòng còn hơi e dè, không muốn hoặc không dám động chạm đến tính mạng của lực lượng nòng cốt đảo Mai Linh để khiến cho đảo Mai Linh vô duyên vô cớ mất đi một chiến binh mạnh mẽ.
Nhưng, tóm lại là vào lúc Hồ Phi Quân muốn giết anh, anh hoàn toàn có thể trả thù Hồ Phi Quân.
Anh muốn giết tôi, tôi thầm ra đòn nặng tay, làm cho anh tàn phế, là chuyện bình thường đúng không?
Nhưng Lâm Bình lại không làm gì cả, chỉ đánh bại Hồ Phi Quân theo cách nói trước đó của anh, đánh Hồ Phi Quân như một con chó nhưng anh ta vẫn không đánh trả được.
Ngoài ra thì không hành động gì khác.
"Thử hỏi công chúa, cô nghĩ thử xem nếu có một ngày tôi trở nên vô địch thiên hạ, lúc đó tôi sẽ trở thành người như thế nào?"
Nghe thấy như thế, Lâm Bình nhìn thẳng vào Nhan Kha, cười hỏi.
"Nghe theo anh thì sống, chống anh thì chết?"
"Đây chỉ là một trong số các lựa chọn thôi!"
"Ồ?"
"Nếu có một ngày tôi vô địch khắp thiên hạ, cũng có thể tôi sẽ trở nên khoan dung và độ lượng!"
Nghe thấy thế, cả cơ thể của Nhan Kha bỗng nhiên nghiêng về phía trước một chút, gần sát vào người Lâm Bình. Cánh môi cô ta khẽ nhếch lên, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng: "Nghĩa là vì muốn trở thành một người như thế nên lúc nãy anh mới tha cho Hồ Phi Quân?"
Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Lâm Bình không chớp mắt.
Dường như muốn nhìn thấu con người Lâm Bình thông qua hai mắt của anh.
Vào lúc Nhan Kha tới gần, Lâm Bình lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, dễ chịu vô cùng. Dù là người bình tĩnh như Lâm Bình, vào lúc này cũng cảm thấy trong lòng hơi khác thường.
Nhưng Lâm Bình cũng không né tránh. Sau khi nén lại những cảm xúc kì lạ trong đầu, anh lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Không phải."
"Vậy anh là kẻ như câu trước, người nghe theo anh thì sống, chống anh thì chết?"
Nghe vậy, dường như Nhan Kha càng trở nên hưng phấn hơn.
"Cũng không phải." Lâm Bình lắc đầu.
Nhan Kha: "..."
"Tôi đâu phải là người mạnh nhất thiên hạ." Lâm Bình phất phất tay: "Sở dĩ tôi không giết Hồ Phi Quân đương nhiên là vì công chúa không nói gì, hay là nói tôi có thể giết anh ta."
"Cho nên tôi không giết."
Lâm Bình cười cười.
Anh cũng không có ý định giết người với Hồ Phi Quân, nên không ra đòn kết liễu.
Chủ yếu là vì Hồ Phi Quân đã ngồi ở vị trí Chiến tướng hạng nhất của đảo Mai Linh lâu như vậy rồi. Nếu không vì chuyện gì quá quan trọng, đương nhiên Lâm Bình cũng sẽ không giết một chiến binh nòng cốt mạnh như vậy của đảo Mai Linh.
Chứ nếu anh thật sự ra tay, Lâm Bình chắc chắn rằng Nhan Kha sẽ ra tay cản lại.
Đương nhiên, nguyên nhân căn bản vẫn là vì Hồ Phi Quân cũng chưa chạm đến vảy ngược của Lâm Bình mà thôi.
Cho nên Lâm Bình cũng không nhất định phải giết chết Hồ Phi Quân.
Còn nếu không thì dù hôm nay trời có sập xuống, Hồ Phi Quân cũng phải chết.
"Anh cảm thấy tôi sẽ tin lời anh à?"
Nhan Kha lạnh nhạt hỏi.
Lâm Bình gật đầu.
"Nói như vậy nghĩa là anh rất nghe lời tôi?"
Nhan Kha hỏi lại lần nữa, khóe miệng lại bắt đầu nở một nụ cười tươi đẹp động lòng người, nhưng lại mang theo một vẻ gì đó ác độc.
"Tôi nay đã trở thành Chiến tướng hạng nhất, đương nhiên phải nghe theo lệnh của công chúa.”
"Đối với ân tình ban công pháp của công chúa, tôi cũng xin ghi nhớ trong lòng. Từ nay về sau, dù là lên núi đao hay xuống biển lửa, tôi cũng sẽ cống hiến sức lực cho công chúa, dù có chết cũng không từ chối!"
Nghe vậy, Lâm Bình chắp tay với Nhan Kha, nghiêm mặt nói.
"Thật sao?"
Dường như nụ cười trên mặt Nhan Kha càng trở nên vui vẻ hơn.
"Xin công chúa đừng nghi ngờ lòng trung thành của tôi!"
Lâm Bình lại nghiêm mặt nói.
"Tốt, Chiến tướng hạng nhất Lâm Bình nghe lệnh!"
Bỗng nhiên, bóng dáng của Nhan Kha lóe lên, quay về vị trí cũ của cô ta.
Lúc này, dường như trạng thái toàn thân của Nhan Kha đều đã thay đổi.
Lúc này cô ta tựa như một vị nữ vương làm chủ thiên hạ...