Ánh mắt của Lâm Bình lạnh lẽo, bắt lấy Đông Nhạc, làm cho Đông Nhạc không thể cử động được.
Đương nhiên, mặc dù so với quá khứ thì Lâm Bình cũng có sự thay đổi lớn. Nhưng mà Lâm Bình vẫn chưa thật sự trở nên mạnh mẽ đến mức có thể đối đầu với một chiến binh Bán Thần mà không mảy may bị thương.
Anh lấy tay nắm lấy Đông Nhạc, nhưng nếu có ai nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, dù năm ngón tay của Lâm Bình bắt lấy Đông Nhạc, nhưng khoảng cách giữa bàn tay anh và lưỡi kiếm Đông Nhạc vẫn có một đoạn khoảng cách nhỏ xíu.
Nhưng dù là như vậy, cũng đã đủ cho Hồ Phi Quân cảm thấy kinh hãi vô cùng.
Dù sao, anh ta chém nhát kiếm này, cho dù có bỏ qua uy lực của thanh kiếm đi thì vẫn có sức nặng ngàn cân.
Nếu Lâm Bình giữ lại thanh Đông Nhạc của anh ta thì phải lùi lại một khoảng cách theo quán tính. Nhưng dù anh đã lấy tay không để đỡ Đông Nhạc, cả người anh chỉ run nhẹ thôi, Hồ Phi Quân cũng sẽ không sợ hãi đến mức như thế.
Nhưng hết lần này tới lần khác, tay của Lâm Bình lại không nhúc nhích tí nào.
Khiến cho Đông Nhạc của anh ta dù được bổ với sức mạnh rất lớn nhưng vẫn không động đậy được tí nào.
Sức mạnh bên trong cơ thể của anh rốt cuộc kinh khủng đến mức nào?
Mà Hồ Phi Quân lại không sánh bằng nổi.
Ở trên võ trường, trong số người đứng xem trên đài, Nhan Kha đứng ở vị trí cao nhất. Nhìn thấy cảnh này, bên trong mắt cũng lóe lên vẻ không thể tin nổi.
Có lẽ những chiến tướng khác vẫn chưa phát hiện ra nhưng cô ta đã hoàn toàn phát hiện ra, hẳn là Lâm Bình không dùng sức mạnh ở bên trong để cản uy lực của Đông Nhạc mà là dùng chính sức mạnh vật lý của cơ thể để đối đầu trực diện với Đông Nhạc.
Chỉ vậy thôi cũng đủ để nhị công chúa đảo Mai Linh có kiến thức rộng rãi uyên bác kinh sợ.
Chí ít, Nhan Kha cũng phải tự nhận, cô ta không phải là võ giả hệ sức mạnh. Đối đầu với Hồ Phi Quân, cô ta có thể thắng nhờ chiến thuật nhưng không thể đi đối đầu trực diện với Đông Nhạc như Lâm Bình được.
Hơn nữa khắp đảo Mai Linh, còn ai có thể làm được chuyện này?
Chỉ sợ là chỉ có phụ thân của cô ta Nhan Quảng Kiệt và hai vị hộ pháp đã lâu ngày không gặp của đảo Mai Linh mà thôi!
Mà trước đó, Lâm Bình chỉ mất mấy ngày để lĩnh hội được một phần của “Thiên Nhai Chỉ Xích, cũng tu luyện được “Hư không nộ liên chân kinh” đến cấp độ nhập môn. Hơn nữa, còn có thể biến tấu cho chiêu thức ở trong “Hư không nộ liên chân kinh” trở nên độc đáo hơn, uy lực tăng gấp bội.
Nếu trước đó thật sự Lâm Bình chưa từng tiếp xúc với “Thiên Nhai Chỉ Xích” và “Hư không nộ liên chân kinh”, vậy thì đã có thể nói rằng trong lĩnh vực võ đạo, Lâm Bình thật sự là một thiên tài ngàn năm có một.
Hơn nữa, còn là một thiên tài cực kì mạnh mẽ và thông minh.
Đôi mắt của Nhan Kha lóe sáng, ánh mắt nhìn Lâm Bình càng thêm thích thú.
Giờ phút này, trong lòng Nhan Kha thậm chí còn nghĩ rằng, nếu hôm nay Lâm Bình bại ở dưới tay Hồ Phi Quân, liệu cô ta có ngồi yên nhìn Lâm Bình bị Hồ Phi Quân chém giết không?
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Nhan Kha đã ném suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Chuyện này không thể xảy ra, mình cần gì phải hao tổn nhiều tâm trí để lo nghĩ?
Đồng thời, ở bên trong võ trường.
Lâm Bình bắt được thanh kiếm Đông Nhạc trong ánh mắt cực kì không thể tưởng tượng nổi cả Hồ Phi Quân, Lâm Bình không hề nương tay, một tay khác nắm lại thành nắm đấm rồi đột nhiên đấm một đấm vào mặt của Hồ Phi Quân.
Một đấm này của Lâm Bình cũng không sử dụng chân nguyên, hoàn toàn sử dụng sức mạnh vật lý.
Nhưng dù là như vậy, Hồ Phi Quân bị Lâm Bình đấm vào một bên gò má, dường như đau đến muốn nổ tung.
"Ầm!"
Toàn thân Hồ Phi Quân bị Lâm Bình đánh bay ra ngoài, từ trên không trung rơi xuống mấy vũng máu, thậm chí, còn có mấy cái răng.
Toàn thân anh ta liên tiếp đập vào mấy vách tường, rơi vào một cái sân khác cách xa nơi này vài ngàn mét.
Cùng với tiếng động đinh tai nhức óc.
Bụi đất tung bay.
Mà Đông Nhạc cũng rời khỏi tay anh ta, rơi vào tay Lâm Bình.
"Cuối cùng vẫn làm hỏng phủ Chiến tướng hạng nhất của tôi."
Đồng thời, Lâm Bình nhìn phủ Chiến tướng hạng nhất bị phá hủy dưới chân mình với mấy vách tường đổ sập do Hồ Phi Quân liên tiếp va vào, khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng.
Trên mặt lộ vẻ tiếc hận.
Các chiến tướng khác vốn còn đang ngạc nhiên đến mức không tài nào phản ứng lại được. Nhìn thấy Lâm Bình lúc này còn đang cầm Đông Nhạc trong tay, đứng trên không trung như chiến thần giáng thế khiên cho tất cả mọi người bao gồm cả người có thực lực mạnh như Sở Cuồng đều cảm thấy kinh ngạc và sợ hãi.
Lâm Bình lại nói một câu như vậy, trên mặt xuất hiện vẻ tiếc nuối.
Trong nháy mắt làm cho các vị chiến tướng hơi trợn mắt, há hốc mồm.
"Chuyện này... Sửa phủ chiến tướng khó lắm à? Đây không phải là chuyện không quan trọng nhất nhất nhất nhất nhất trong giờ phút này sao?"
"Không phải chuyện đánh bại Hồ Phi Quân, trở thành Chiến tướng hạng nhất, thậm chí còn được công chúa ưu ái sẽ khiến anh ta vô cùng vui mừng sao?"
"Sao... Trông cứ giống như là đang đau lòng những công trình kiến trúc này bị phá hủy hơn vậy?”
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của chư vị chiến tướng cực kỳ phức tạp.
Còn Nhan Kha, sau khi nghe Lâm Bình nói xong câu nói kia thì rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, cười ra tiếng: "Chiến tướng Lâm, quyết đấu vẫn chưa kết thúc mà? Cẩn thận nói trước bước không qua đấy!"
"Đúng vậy, quyết đấu vẫn chưa kết thúc đâu!"
"Lâm Bình, chịu chết đi!"
Vào giây phút Nhan Kha nói xong câu nói đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện, dùng chiêu thức và thủ đoạn nguy hiểm hơn bất kì những gì mà anh ta đã dùng trước đó đánh về phía Lâm Bình.
Hôm nay, quá mất mặt rồi!
Nếu không thể chém chết Lâm Bình, vậy thì Hồ Phi Quân làm gì còn thể diện nữa?
Cho nên, Lâm Bình chắc chắn phải chết!
Hồ Phi Quân sử dụng hẳn sát chiêu.
Cho dù có phải sử dụng chiêu thức hại cả người lẫn mình, Hồ Phi Quân cũng không hề hối tiếc.
Nói tóm lại, Lâm Bình chắc chắn phải chết!
"Chờ anh đã lâu!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này, Lâm Bình lại cùng lúc hừ lạnh một tiếng.
Ngay tại giây phút Hồ Phi Quân xuất hiện, Lâm Bình sử dụng luôn Đông Nhạc trong tay, sử dụng thanh kiếm nhẹ nhàng như kiếm gỗ, quét về phía trước.
Có thể nói là Lâm Bình canh thời cơ rất chuẩn.
"Ầm!"
Ngay vào lúc Hồ Phi Quân vừa mới đến bên cạnh Lâm Bình, chưa kịp tung ra sát chiêu, Hồ Phi Quân lại bị Lâm Bình dùng Đông Nhạc đánh bay ra ngoài một lần nữa.
Lần này, Hồ Phi Quân còn bay xa hơn, lại đụng đổ thêm mấy bức tường.
"A a a, Lâm Bình. Hôm nay không chém chết mày, Hồ Phi Quân tao thề không làm người nữa!”
Nhưng chỉ trong một giây sau, giọng của Hồ Phi Quân lại lần nữa vọng tới.
Chỉ thấy Hồ Phi Quân vô cùng thê thảm, máu me đầy mình nhảy ra từ bên trong đống đổ nát. Anh ta thi triển chiêu thức cao nhất trong Thiên Nhai Chỉ Xích, chớp mắt đã đến bên người Lâm Bình.
Đồng thời, hai tay anh ta nắm một cái chùy to lớn, đập vào ngay giữa đầu Lâm Bình. Một tiếng “ầm” to lớn vang lên, tản ra khắp nơi, cứ như là núi Thái Sơn sắp sập vậy.
Nhưng đối với Hồ Phi Quân bất ngờ tấn công lần nữa, Lâm Bình chỉ hừ lạnh một tiếng.
Một chiêu thức kinh khủng tương tự cũng được Lâm Bình phóng ra.
"Ầm!"
Hồ Phi Quân lại bị Lâm Bình đánh bay ra ngoài lần nữa.
Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều chết lặng!
Không còn ai cảm thấy bất ngờ nữa.
"Lâm Bình, mày đáng chết."
"Kim Diễm Bá Chỉ, giết cho tao."
Hồ Phi Quân nhanh chóng bay tới lần nữa.
"Ầm!"
Lâm Bình đá một đá, Hồ Phi Quân lại lần nữa bay ngược ra ngoài, đập vào mặt đất.
"Thiên Tằm Kình!"
"Ầm!"
"Kim Cương Đoạn Nhạc Chém!"
"Ầm!"