Tuy nhiên, bất chấp việc bọn họ thật sự rất tò mò, những chiến tướng này rất kỷ luật và không sử dụng tinh thần lực để dò xét.
Rốt cuộc, trong trận quyết đấu giữa Lâm Khải và Hồ Phỉ Quân, nếu bọn họ dùng tinh thần lực để dò xét thì cơ bản cũng không cùng cấp bậc với Lâm Khải và Hồ Phỉ Quân mà dò xét.
Ngoại trừ Nhan Kha, ở đây không ai có thể chịu được sự kinh hoàng của chiến đệ tam chiến tướng và đệ nhất chiến tướng.
Chẳng mấy chốc, bụi mù dần tan đi, và một bóng người xuất hiện đầu tiên trong tầm mắt của mọi người.
Một hắc y tóc đen, dáng người rắn rỏi.
“Chiến tướng Lâm Khải.”
Sau khi nhìn rõ bóng dáng, Hạ Quốc Bằng cảm thấy có chút kinh hãi.
Mọi người hiện tại đã thấy rõ, người đang đứng đó chính là đệ tam chiến tướng, Lâm Khải.
Hình dáng của Hồ Phỉ Quân cũng đã hiện ra.
Anh ta đang đứng ở vị trí cách Lâm Khải năm mươi thước về phía bắc. Anh ta đứng trên không, phía dưới là một cái hố cực lớn vừa được tạo ra do vụ nổ.
Tuy nhiên, mặc dù Hồ Phỉ Quân đã đứong tại chỗ và có vẻ như không hề hấn gì nhưng thực tế thì anh ta lại có chút xấu hổ.
Tóc hơi rối, mặt mày lấm lem bụi, vải áo trên ngực cũng bị rách mấy chỗ.
Ngược lại thì Lâm Khải đang đứng khoanh tay, bộ trang phục màu đen bay phất phới.
Cơ thể không dính một nửa hạt bụi.
Cả người toát lên khí chất hơn người.
Đặt hai người lên bàn cân, chỉ với một cú đánh thì đã phân định được thực lực cao thấp.
Khóe miệng Nhan Kha gợi lên ý cười, hứng thú nhìn nơi vừa xảy ra trận chiến.
“Làm sao anh lại biết Thiên Nhai Chỉ Xích và "Hư Không Nộ Thiên Chân Kinh"?”
Lúc này, Hồ Phỉ Quân nhìn chằm chằm Lâm Bình với vẻ mặt vô cùng u ám, anh ta vẫn không hành động mà chỉ trầm giọng hỏi.
“Anh chỉ là bại tướng dưới tay tôi mà cũng xứng đáng biết chuyện này?”
Lâm Bình thản nhiên nói.
“Anh tự tin quá rồi đó!”
Ánh mắt Hồ Phỉ Quân lạnh lùng. Mặc dù Lâm Bình chỉ tung ra "Hư Không Nộ Thiên Chân Kinh" và sức mạnh của nó không đủ để làm anh ta bị thương. Nhưng mà Hồ Phỉ Quân không ngờ rằng Lâm Bình sẽ có thể thực hiện được "Hư Không Nộ Thiên Chân Kinh". Trong giây lát, anh ta không đề phòng nên đã bị chút tổn thất nhỏ.
Tuy rằng nhìn có chút xấu hổ khi rơi vào thế bất lợi, nhưng thật ra, anh ta không có bị thương!
Vẻ mặt của Lâm Khải không thay đổi chút nào.
Anh vừa sử dụng chiêu thức biến đổi của "Hư Không Nộ Thiên Chân Kinh", đây là chiêu thức được phát triển từ sự kết hợp của Thái Cực Quyền và "Hư Không Nộ Thiên Chân Kinh".
Hiện giờ chiêu thức vẫn chưa hoàn thiện.
Việc không làm bị thương Hồ Phỉ Quân hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lâm Bình.
Lâm Bình chờ Hổ Phi Quân đến gần mới lần lượt tung chiêu Thiên Nhai Chỉ Xích và "Hư Không Nộ Thiên Chân Kinh", vốn dĩ anh không tung chiêu với mục đích chiến đấu mà để biểu diễn cho Nhan Kha và Nhan Quảng Kiệt xem.
Tiếp theo, mới là thực lực của anh!
“Tôi rất tự tin có thể đánh anh như đánh chó!”
Lâm Khải hừ lạnh một tiếng.
Vừa dứt lời thì bước chân của Lâm Bình chuyển động. Một lần nữa anh tung chiêu Thiên Nhai Chỉ Xích ở khoảng cách một nghìn mét, đây là một chiêu thức gần như không cùng đẳng cấp với chiêu lúc nãy.
Chiến Thần Quyền!
Lâm Bình đấm thẳng về phía Hồ Phỉ Quân, mãnh liệt như nã pháo.
Với sức mạnh của lực xoắn cộng thêm với sức mạnh…
Chúng tạo thành hình xoắn ốc, tăng thêm chín lần chân nguyên, sau đó, bộc phát trong một nháy mắt. Với cú đấm oanh tạc của Chiến Thần Quyền của Lâm Bình, toàn bộ không gian trong võ đài dường như cộng hưởng với đường quyền của Lâm Bình, mọi thứ bắt đầu không ngừng chấn động, giống như nước sôi lửa bỏng.
Lần này, Hồ Phỉ Quân vẫn chưa ra tay.
Đối mặt với một quyền của Lâm Bình, khuôn mặt của Hồ Phỉ Quân lóe lên vẻ nghiêm nghị lạnh lùng. Hồ Phỉ Quân vẫy tay phải và mở năm ngón tay ra, lúc này năm ngón tay của anh ta dường như được bao phủ bởi một lớp kim loại màu sắc thông thường.
Hơn nữa, đầu năm ngón tay của hắn như bị hỏa diễm khiêu khích, có thể thiêu đốt vạn vật trên bầu trời, tràn ngập khí thế cực kỳ nguy hiểm.
Đối mặt với Chiến Thần Quyền từ Lâm Bình, Hồ Phỉ Quân chọn cách lắc mạnh và nắm lấy nắm đấm của Lâm Bình.
“Bùm!”
Trong khoảnh khắc, nắm đấm của Lâm Bình và móng vuốt của Hồ Phỉ Quân va vào nhau.
Vào thời điểm va chạm, một làn sóng chấn động đột nhiên bùng nổ.
Một năng lượng khủng khiếp có thể nhìn thấy bằng mắt thường quét về mọi hướng như một cơn bão.
Đột nhiên, đất đá trên mặt đất xung quanh Lâm Bình và Hồ Phỉ Quân được nâng lên.
Bọn họ cùng bị đánh bay ngược ra, gần như là vẽ ra một đường vòng hình cung trên đó, chặn tầm nhìn của các chiến tướng và Nhan Kha.
Mọi người ra tay bảo vệ xung quanh.
Đồng thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào giữa võ đài.
Kết quả của đòn này là gì?
Chẳng mấy chốc, những viên đá đen được nâng lên đã rơi xuống.
Câu trả lời, đã được công bố!
Hồ Phỉ Quân rút lui về phía sau, trong khi Lâm Khải vẫn đứng ở vị trí chiến đấu.
Trong giây lát, đồng tử của mọi người lại co rút.
Lâm Bình lại chiếm thế thượng phong một lần nữa!
Hơn nữa, lần này không chỉ có Lâm Khải chiếm ưu thế, trong mắt những chiến binh này, chiến tướng hạng nhất của Phỉ Quân, người gần như không thể bị đánh bại, đã bị thương!
Tay phải của Hồ Phỉ Quân run lên. Máu trên cánh tay bắt đầu chảy xuống.
Nếu nhìn kĩ có thể thấy dường như có một số vết rách trên năm ngón tay của anh ta.
Những vết máu đó rỉ ra từ các vết rách giữa năm ngón tay của bàn tay phải của Hồ Phỉ Quân!
"Chẳng lẽ hôm nay, vị trí chiến tướng hạng nhất thật sự phải đổi người rồi?"
Nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi của Sở Cuồng hơi co lại, sắc mặt vô cùng nặng nề.
Trước kia, anh ta còn tưởng rằng Lâm Bình muốn tới khiêu chiến vị trí chiến tướng hạng hai, làm cho anh ta cảm thấy hơi bất an. Dù sao thì anh ta cũng không xác định được mình có thể chắc thắng Lâm Bình hay không.
Nhưng bây giờ, Sở Cuồng biết mình đã nghĩ nhiều rồi.
Có thể là Lâm Bình cũng chưa từng nghĩ tới vị trí chiến tướng hạng hai của anh ta. Cho dù không có mâu thuẫn giữa Hồ Phỉ Quân và Lâm Bình, e rằng Lâm Bình còn cố ý nhắm tới vị trí chiến tướng cao hơn nữa kia. Cũng có nghĩa là chiến tướng hạng nhất, mà không phải là cái vị trí chiến thần hạng hai này của anh ta.
Lúc này, Sở Cuồng vừa vô cùng khiếp sợ, trong lòng lại cũng hết sức phức tạp.
Cuối cùng, lại thành cười khổ.
Với thực lực của Lâm Bình bây giờ thì cho dù là chiến thắng anh ta hay là hôm nay chiến thắng Hồ Phỉ Quân, đối với anh ra mà nói, kết quả cũng không khác nhau nhiều lắm.
Thậm chí, coi như là Lâm Bình bại dưới tay Hồ Phỉ Quân, nhưng chỉ cần Lâm Bình không chết, Lâm Bình còn có thể ở lại đảo Mai Linh thì anh ta cũng vẫn rớt khỏi vị trí chiến tướng hạng hai.
Trong võ trường, năm ngón tay của Hồ Phỉ Quân khẽ run rẩy, máu tươi liên tục nhỏ xuống.
Nhưng trong thực tế, nắm đấm của Lâm Bình đã hằn lại dấu năm ngón tay, phía trên đó còn có một mảng màu đen cháy sém, một cảm giác đau nhói truyền tới từ nắm đấm.
Quả nhiên là chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân.
Nếu như đổi lại là lần đầu tiên lúc anh mới gặp vị thần tiên ngoài đảo Diêu Mỹ Vân kia, chỉ với một chiêu vừa rồi thôi, e là người chiếm thế thượng phong cũng không phải là Lâm Bình.
Phân nữa sẽ là rụng đều như cảnh sắc mùa thu rồi!
"Xem ra, là tôi khinh thường anh rồi!"
Hồ Phỉ Quân hừ lạnh một tiếng, anh ta đưa tay hất một cái, vết máu giữa các ngón tay hoàn toàn biến mất, vết rách trên ngón tay anh ta cũng dần dần khép lại.
Tiếng của Hồ Phỉ Quân vừa rơi xuống, cả người Hồ Phỉ Quân lại bay lên trời. Lần này, Hồ Phỉ Quân không khinh địch nữa.
Trong tay anh ta xuất hiện một chuôi kiếm kim loại vô cùng chói sáng.
Trọng kiếm vừa xuất hiện, một cảm giác vô cùng hung ác tỏa ra.
"Đông Nhạc!"
Nhìn thấy chuôi kiếm này, con ngươi Sở Cuồng chợt co rút lại.
Anh ta là chiến thần hạng hai, chưa từng dám mơ ước đến vị trí chiến tướng hạng nhất. Trước đó, anh ta đã từng khiêu chiến với Hồ Phỉ Quân.
Mà lúc ấy, Hồ Phỉ Quân vừa mới lấy được thanh kiếm Đông Nhạc dài gần hai mét, nặng đến ba tấn này.
Đúng lúc đó anh ta lại đụng vào, trở thành đối thủ thử kiếm cho Hồ Phỉ Quân. Sau đó, anh ta liền gặp bi kịch.
Anh ta cho rằng cho dù giữa anh ta và Hồ Phỉ Quân có chênh lệch thì chênh lệch cũng sẽ không quá lớn. Nhưng mà Hồ Phỉ Quân lại huy động Đông Nhạc, nên anh ta chỉ là thua đệ nhất kiếm này thôi.
Nhát kiếm thứ hai, anh ta liền bị sa sút.
Nhát kiếm thứ ba, anh ta trực tiếp bị trọng thương!
Từ đó về sau, Sở Cuồng không còn suy nghĩ muốn khiêu chiến với Hồ Phỉ Quân nữa.
Mà cũng đã rất lâu rồi, anh ta chưa thấy Hồ Phỉ Quân lấy Đông Nhạc ra. Không ngờ rằng, hôm nay, Đông Nhạc lại xuất hiện.
“Giết.”
Trong miệng Hồ Phỉ Quân nhổ ra một chữ đầy ý muốn giết người. Trong tay Hồ Phỉ Quân cầm thanh trọng kiếm nặng ba tấn này, mà giống như cầm một vật vô hình vậy.
Hồ Phỉ Quân sử dụng Đông Nhạc hết sức linh hoạt, đánh thẳng xuống ngay đầu Lâm Bình.
"Oanh!"
Theo nhát kiếm của Đông Nhạc, lúc này, giống như long trời lở đất, nhật nguyệt chìm nổi vậy.
Một đường kiếm không gì có thể sánh được, giống như là dải ngân hà treo ngược giữa chín tầng mây, bao phủ lấy Lâm Bình mang theo ý sát phạt.
Có thể nói, dưới nhát kiếm này của Hồ Phỉ Quân, tất cả chiến tướng ở đây không có một ai có thể tiếp chiêu được cả.
Cho dù là Sở Cuồng đã từng tiếp một kiếm của Hồ Phỉ Quân, nhưng ngay sau khi Hồ Phỉ Quân xuất kiếm, nét mặt của Sở Cuồng cũng dần dần biến sắc.
Một nhát kiếm này thôi, hôm nay, anh ta đã không tiếp nổi rồi.
Nếu như đặt anh ta vào vị trí của Lâm Bình, trực tiếp đối diện với nhát kiếm của Hồ Phỉ Quân, chết thì chắc là chưa, nhưng cũng không tránh khỏi bị trọng thương.
Đông Nhạc vừa rút ra liềm chém một nhát xuống.
Cho dù là Nhan Kha cũng lộ vẻ hơi xúc động.
Cô ta tò mò nhìn Lâm Bình, xem anh sẽ đáp trả như thế nào?
Nhưng mà đối mặt với nhát kiếm này của Hồ Phỉ Quân, vẻ mặt Lâm Bình vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có bất kỳ thay đổi nào.
Muốn phá giải nhát kiếm này của Hồ Phỉ Quân, cho dù là Tuân Lam, thanh kiếm Bạch Hồng hay là búa thần Khai Thiên, Lâm Bình cũng vô cùng tự tin là anh có thể nhẹ nhàng phá giải được.
Nhưng mà, trước mắt thì Lâm Bình sẽ không để lộ những thứ kia ra.
Huống chi là sau khi đánh xong một trận, anh đã ngộ ra rất nhiều điều, muốn phá vỡ nhát kiếm này của Hồ Phỉ Quân thì Lâm Bình chẳng cần phải vận dụng ngoại lực như thế nào đó nữa.
Chỉ cần sức mạnh của bản thân, Lâm Bình cũng có đủ tự tin làm được!
"Bụp.”
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lâm Bình không hề né tránh mà ngược lại, bàn chân còn đạp nhẹ vào trong không khí, cả người trực tiếp đón lấy nhát kiếm Đông Nhạc của Hồ Phỉ Quân, vung ra một nắm đấm.
Giờ phút này, Lâm Bình như thể là vô cùng can đảm bơi ngược dòng nước, đi ngược chiều với thanh kiếm. Tất cả kiếm quang rơi xung quanh anh đều tan vào trong không khí.
Giống như chẻ tre.
"Anh ta muốn làm gì? Tay không mà dám chống lại Đông Nhạc sao?"
Nhìn thấy một cảnh này, Sở Cuồng sợ đến nỗi ngây người!
Viên Bảo Thiên, Hạ Quốc Bằng và những chiến tướng khác cũng sợ ngây người!
Nhìn thế này, chính là Lâm Bình muốn dùng thân xác để chống lại một thần binh sao?
Chỉ có Nhan Kha có chút lười biếng, dựa người vào ghế. Đầu hơi nghiêng về phía trước. Đôi mắt xinh đẹp lay động lòng người của cô ta nhìn xuống sân không chớp mắt, có chút hiếu kỳ, cũng có chút mong đợi.
"Anh đến tìm chết sao!"
Hồ Phỉ Quân thấy Lâm Bình thật sự định dùng tay không chống lại Đông Nhạc, trên mặt ngay lập tức lộ ra một nụ cười lạnh lẽo.
Đây và tự tìm cái chết có gì khác nhau đâu cơ chứ?