Nghe lời này, Lâm Bình nheo hai mắt lại.
Lâm Bình không hề ngờ rằng, Nhan Kha lại để anh ngồi vào vị trí bên cạnh cô ta.
Nhìn vào cứ ngỡ như anh đang vô cùng được trọng dụng!
Nhưng thật ra, trong lòng Lâm Bình lại cười giễu.
Nhan Kha này, thật thủ đoạn!
Chỉ bằng một câu nói, đã khiến anh đứng ở phía đối lập với tất cả các vị chiến tướng.
Còn Nhan Kha vừa mới dứt lời, Sở Cuồng cũng có chút ngạc nhiên, anh ta tự hỏi, tại sao kế bên công chúa lại còn có thêm một chỗ ngồi, trước đây anh ta còn suy đoán, chỗ ngồi đó là để dành cho ai đây ?
Rốt cuộc, nếu như Đảo chủ đại nhân muốn đến đây, thì chắc chắn phải ngồi trên vị trí của Nhan Kha mới đúng.
Còn việc bên cạnh công chúa được sắp xếp thêm một vị trí là để làm gì?
Bây giờ xem ra, đáp án đã rõ ràng!
Ngay lập tức, khóe miệng Sở Cuồng gợi lên một tia giễu cợt.
Cả cái đảo Mai Linh này, có ai mà không biết, chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân đem lòng yêu mến công chúa chứ, bây giờ, công chúa lại không mời người có thực lực mạnh nhất ở đây là chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân đến ngồi vị trí bên cạnh, mà lại mời Lâm Bình.
Tiếp theo, có trò hay rồi!
Xem ra, có lẽ tên Lâm Bình này, sẽ không còn cơ hội thách thức anh ta rồi!
Các vị chiến tướng khác âm thầm suy nghĩ trong lòng, sau khi tất cả ánh mắt tập trung vào Lâm Bình, đại khái là ai cũng có suy nghĩ giống như Sở Cuồng, cho nên nhìn Lâm Bình xong, bọn họ đều hướng mắt về vị chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân.
Mọi người đang quan sát phản ứng của Hồ Phỉ Quân.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sắc mặt của Hồ Phỉ Quân có chút khó coi.
Sau đó, ánh mắt của tất cả các vị chiến tướng còn lại lại một lần nữa đổ dồn về phía Lâm Bình.
Ngay cả Hồ Phỉ Quân, cũng dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng nhìn về phía Lâm Bình.
Anh ta muốn biết rốt cuộc Lâm Bình có dám đáp ứng lời mời của công chúa, ngồi xuống bên cạnh công chúa hay không!
Đúng lúc này, Lâm Bình cũng đứng dậy.
“Cảm ơn công chúa đã ưu ái, vậy nên, nếu kẻ hèn này từ chối thì là bất kính rồi!”
Lâm Bình bình tĩnh nói.
Anh không hề để ý đến ánh nhìn của những người khác, đi đến vị trí cách công chúa gần nhất.
Nhìn thấy vậy, ý cười trên khóe miệng Nhan Kha càng đậm.
Sở Cuồng cùng các vị chiến tướng khác, ai nấy đều đang bày ra vẻ chờ xem kịch hay.
Về phần Hồ Phỉ Quân, ánh mắt của anh ta ngày càng lạnh lùng hơn.
"chiến tướng Lâm, lời mời của công chúa, chẳng qua chỉ là khách sáo mà thôi, cậu làm như thế là hỗn xược với bề trên rồi đấy!"
Chính vào lúc Lâm Bình rảo bước đi lên, mới đi được một nửa, Hồ Phỉ Quân ngồi ở vị trí chiến tướng hạng nhất đột nhiên lạnh nhạt nói.
Giọng điệu của anh ta rất bình thản.
Nhưng, lại mang đến áp lực chết chóc cho người khác.
Lâm Bình không phải là đối thủ của anh ta!
Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Bình, Hồ Phỉ Quân đã đưa ra phán đoán như vậy.
Thực lực của Lâm Bình cụ thể ra sao, anh ta không cách nào biết được .
Nhưng những vết thương trong người của Lâm Bình, anh ta lại có thể từ khí thế trên người của Lâm Bình cảm nhận được.
Hồ Phỉ Quân cứ đương nhiên cho rằng, những tổn thương trong người của Lâm Bình là từ trận thách thức Viên Bảo Thiên còn lưu lại.
Tuy Lâm Bình thắng được Viên Bảo Thiên, nhưng lại bị thương, điều đó nói rõ, nhiều nhất thì thực lực của Lâm Bình cũng chỉ ngang bằng chiến tướng hạng hai Sở Cuồng.
Anh ta có thể ra tay bóp chết Lâm Bình bất cứ lúc nào.
“Con người tôi, là một kẻ thành thật, đối với công chúa lại một lòng trung thành, tất nhiên không dám làm trái lại lời công chúa, đương nhiên là… Công chúa nói sao, thì tôi làm vậy.”
Đối với lời nói của Hồ Phỉ Quân, Lâm Bình chỉ hờ hững đáp lại một câu.
Anh vừa nói dứt lời, phút chốc, không khí trong cả đại điện đang tổ yến hội dường như đông cứng lại.
Đây chính là ăn miếng trả miếng!
Nhưng vốn dĩ, tất cả các vị chiến tướng, bao gồm cả Hồ Phỉ Quân đều cho rằng, Lâm Bình khả năng cao là đang ngấp nghé vị trí chiến tướng hạng hai của Sở Cuồng.
Nhưng hiện tại xem ra, Lâm Bình này, có lẽ không có hứng thú với vị trí chiến tướng hạng hai.
Nói cách khác, không chỉ là vị trí chiến tướng hạng hai.
Bằng không, Lâm Bình làm sao dám có can đảm đối kháng trực điện với mũi nhọn từ chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân.
“chiến tướng Phỉ Quân không cần tức giận. Hôm nay chiến tướng Lâm gia nhập đảo Mai Linh của chúng ta, từ giờ về sau, mọi người đều là chiến hữu, chiến tướng Lâm cũng cần đến sự dẫn dắt của chiến tướng Phỉ Quân, làm tốt chức trách của một vị chiến tướng hạng ba, mọi người nên chung sống hòa bình mới đúng.”
"Về phần tôi gọi chiến tướng Lâm đến ngồi bên cạnh, cũng là để nói chuyện quan tâm cấp dưới là chiến tướng Lâm một chút, có lẽ chiến tướng Phỉ Quân cũng sẽ hiểu mà, đúng không?"
Nhan Kha nhẹ nhàng cười nói.
"Lời công chúa nói vô cùng đúng."
Vốn dĩ là sắc mặt của Hồ Phỉ Quân rất lạnh lùng, sau khi Nhan Kha mở miệng, ngay lập tức vẻ lạnh nhạt trên mặt liền biến mất, anh ta nhìn Nhan Kha, trên mặt lại mang theo một nụ cười.
Nhưng, giây tiếp theo, sắc mặt Hồ Phỉ Quân lập tức lạnh lùng trở lại.
Sở Cuồng, Hạ Quốc Bằng cùng với những vị tướng khác cũng hơi sửng sốt.
Ánh mắt Nhan Kha hơi cứng lại.
Nhưng Thu thì kinh ngạc vô cùng.
Chỉ thấy là, sau khi Lâm Bình đi đến vị trí được chỉ định gần công chúa nhất, thì anh không ngồi xuống ngay lập tức, mà lại khẽ vẫy tay, toàn bộ bàn ghế lại bay lên không trung, di chuyển về phía Nhan Kha.
Cuối cùng, bàn ghế dừng lại ở vị trí chỉ cách Nhan Kha khoảng một mét, rồi lại hạ xuống trên mặt đất.
“Công chúa, thuộc hạ cảm thấy nếu như cách công chúa với khoảng cách như vậy khá là thuận tiện, có thể chiêm ngưỡng phong thái của công chúa, nghe công chúa dạy bảo, vẫn mong công chúa đồng ý cho thuộc hạ ngồi ở ngoài này.”
Lâm Bình hướng về phía Nhan Kha, hơi chắp tay, cười nói.
Đôi mắt Nhan Kha trở nên u ám, thoáng qua một chút lạnh lẽo, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không hề suy giảm: "chiến tướng Lâm, xin cứ tự nhiên."
“Cảm ơn công chúa.” Lâm Bình lại chắp tay hành lễ rồi mới ngồi xuống.
Còn ánh mắt ngầm giấu sát ý của Hồ Phỉ Quân, Lâm Bình dường như không hề để ý một chút nào.
Lúc yến tiệc đêm nay kết thúc, màn đêm mịt mù đã dần dần kéo đến.
"Công chúa, thuộc hạ tạm thời cáo lui."
Viên Bảo Thiên là người đầu tiên đứng lên, nói với Nhan Kha.
Anh ta biết đêm nay Lâm Bình và Hồ Phỉ Quân đã hoàn toàn chia thành hai phe, nhưng e rằng đêm nay sẽ không thật sự có xung đột nổ ra, cho nên anh ta vẫn nên rời đi sớm, nắm chắc thời gian, nhanh chóng bình phục thương thế.
Bằng không, anh ta khó có thể đảm bảo được vị trí tứ chiến tướng hiện tại, người khác cũng sẽ có chút ý kiến.
Hơn nữa, cho dù những chiến tướng khác cũng không dám khiêu chiến anh ta, thì ở đảo Mai Linh, trong Ma hải hỗn loạn này, không có thực lực , vậy thì nửa bước cũng khó đi.
Những vết thương của anh ta một ngày vẫn chưa bình phục, chỉ có thể cúi đầu làm người.
Đây là điều mà Viên Bảo Thiên không tình nguyện.
Nhìn thấy Viên Bảo Thiên đứng dậy, dẫn đầu rời đi, các vị chiến tướng còn lại cũng lần lượt đứng lên cáo lui.
Mà khi Lâm Bình quay lưng, cũng dự định rời đi, về phủ chiến tướng hạng ba để tu luyện, Nhan Kha bỗng nhiên mở miệng nói: "Các chiến tướng còn lại tạm thời rời đi đi, chiến tướng Lâm, phiền anh ở lại một lát."
Lâm Bình: "..."
Tôi đã phối hợp với cô, kéo đủ thù hận với chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân rồi đó.
Không thấy ánh mắt Hồ Phỉ Quân nhìn tôi gần như muốn đem tôi xé xác hay sao?
Tôi sợ rằng anh ta sẽ tìm tôi gây rắc rối đó!
Lại nữa?
Có muốn sống nữa hay không đây!
"Công chúa, cáo từ!"
Ngay lập tức, Hồ Phỉ Quân cũng chắp tay hướng về phía công chúa xin lui.
Sau đó, anh ta lại nhìn Lâm Bình: "chiến tướng Lâm, chúng ta, sau này có dịp hẹn ngày gặp lại!"
Nói xong, Hồ Phỉ Quân lập tức quay người, đi ra bên ngoài.
Sở Cuồng cũng nhấc chân rời đi.
Trên môi anh ta lại là một nụ cười nhợt nhạt, cười như không cười.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!