Vào lúc Nhan Kha đang ở trong cung Mai Linh nói chuyện với Nhan Quảng Kiệt.
Ở phủ Chiến tướng hạng ba.
Sau khi Viên Bảo Thiên được khiêng ra khỏi phủ của Chiến tướng hạng ba, những binh lính, tướng sĩ bảo vệ phòng thủ cho phủ Chiến tướng hạng ba phủ dưới trướng của Viên Bảo Thiên cũng đi theo Viên Bảo Thiên rời khỏi phủ của Chiến tướng hạng ba.
Chỉ giữ lại khoảng mười người làm để phục vụ cho Lâm Bình.
Còn Lâm Bình, sau khi kế nhiệm vị trí Chiến tướng hạng ba, nếu anh muốn xây dựng đội quân cho riêng mình thì Lâm Bình phải tự mình tuyển chọn.
Đây cũng là luật lệ cũ.
Dù sao sử dụng cấp dưới và cánh tay đắc lực của người khác cũng sẽ không quá yên lòng.
"Thưa Chiến tướng, võ trường này sửa lại như dáng vẻ ban đầu ạ? Anh có muốn xây dựng lại khác đi cái cũ không?"
Một vị quản gia đi đến trước mặt Lâm Bình, cung kính hỏi thăm.
Dù sao võ trường của phủ Chiến tướng hạng ba cũng đã bị phá hủy vào lúc Lâm Bình và Viên Bảo Thiên đánh nhau.
Ở ngay bên cạnh đại điện, cũng xuất hiện một lỗ thủng do Lâm Bình đánh Viên Bảo Thiên ngã xuống mà tạo thành, thậm chí trên mặt tường cũng xuất hiện rất nhiều chỗ hư hỏng, cần phải tu sửa lại.
"Cứ để đó trước đi, đợi sau khi Chiến tướng hạng ba tương lai nhận chức thì lại tính."
Lâm Bình phất tay áo.
Câu nói của Lâm Bình ngay lập tức làm cho vị quản gia cảm thấy kinh hãi.
Vậy có nghĩa là... Vị Chiến tướng hạng ba mới này sẽ đợi lâu ở trong phủ của Chiến tướng hạng ba?
Chẳng lẽ... Anh ta sẽ nhanh chóng đi khiêu chiến với Chiến tướng hạng hai hay sao?
Nhưng chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Nếu Lâm Bình có thể chiến thắng Viên Bảo Thiên thì cũng có nghĩa là Lâm Bình đã có tư cách khiêu chiến với Chiến tướng hạng hai Sở Cuồng, thậm chí cũng không hẳn là không có cơ hội ngồi lên vị trí Chiến tướng hạng hai.
Thật đáng sợ.
Cho dù vị quản gia nọ không dám lắm miệng với bên ngoài, nhưng chuyện Lâm Bình không thèm tu sửa võ trường vẫn bị truyền ra ngoài.
Tin tức này vừa truyền ra ngoài thì đã nhanh chóng truyền đi khắp các phủ chiến tướng.
Tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng, Chiến tướng hạng ba mới lên Lâm Bình muốn ngồi vào vị trí của Chiến tướng hạng hai.
Vào lúc tin này truyền đến phủ của Chiến tướng hạng hai, sắc mặt của Sở Cuồng đã trở nên vô cùng khó coi.
"Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, anh ta thật sự muốn ngồi vào vị trí này của tôi."
"Chỉ cần anh dám khiêu chiến với tôi, kết cục bây giờ của Viên Bảo Thiên chính là kết cục của anh ta."
Sở Cuồng hừ lạnh một tiếng.
Mặc dù Viên Bảo Thiên lâm vào trạng thái cuồng bạo có thể đối đầu với anh ta, nhưng chuyện đó cũng không có nghĩa rằng Viên Bảo Thiên thật sự có thể chiến thắng anh ta. Dù Lâm Bình có thể thắng được Viên Bảo Thiên, nhưng tỉ lệ thắng của anh cao lắm cũng chỉ là năm - năm.
Nhưng dù Sở Cuồng có tự cao cũng vẫn phải cẩn thận hơn, bắt đầu chuẩn bị.
Dù sao, thắng bại trong quyết đấu đôi khi không chỉ đơn giản là dựa vào thực lực chân chính.
Cũng còn rất nhiều nhân tố khác ảnh hưởng đến thắng thua.
Anh ta tin rằng tỷ lệ thắng của mình sẽ cao thêm vài phần.
Về phần Chiến tướng hạng nhất Hồ Phỉ Quân, sau khi biết được tin tức này, trên mặt vẫn không có phản ứng gì thêm, vẫn chỉ lạnh lùng nói một câu: "Trèo cao ngã đau!"
Từ khi chiến thắng Viên Bảo Thiên trở thành chủ của phủ Chiến tướng hạng ba, Lâm Bình bèn ở luôn trong phủ của Chiến tướng hạng ba, tu luyện “Thiên Nhai Chỉ Xích”.
Đến bây giờ, Lâm Bình đã là nhập môn được “Thiên Nhai Chỉ Xích”.
Dù trông môn công pháp này có vẻ phức tạp, nhưng chỉ đến khi Lâm Bình tìm được điểm mấu chốt ở trong đó, đồng thời sau khi phân tích thì Lâm Bình phát hiện ra cũng không hẳn là khó tu luyện đến như vậy.
Lâm Bình không biết đối với người khác thì như thế nào, nhưng đối với anh mà nói, nhập môn tu luyện môn công pháp này không khó.
Cho Lâm Bình thời gian, luyện tới Tiểu Thành cũng không khó.
Bây giờ thứ duy nhất mà anh thiếu chỉ là một chút thời gian thôi.
Nhưng Lâm Bình biết.
Vào lúc anh bước chân lên đảo Mai Linh, anh đã không còn bao nhiêu thời gian.
Bây giờ Lâm Bình đã rõ ràng, ở đảo Mai Linh, người ta dựa vào thực lực mạnh mẽ để nói chuyện. Chỉ cần có đủ thực lực thì sẽ không có ai dám đến trêu trọc anh, bao gồm cả đảo chủ đảo Mai Linh Nhan Quảng Kiệt và công chúa Nhan Kha, cũng sẽ cảm thấy anh có ích. Như vậy mới thật sự an toàn, thậm chí còn được hưởng tài nguyên của đảo Mai Linh.
Lâm Bình chỉ vừa mới nhận ra chuyện này.
Nhan Kha tắm rửa bị anh nhìn thấy. Nhan Kha không giết anh cũng là vì thực lực của anh, muốn mời anh đi lên đảo Mai Linh.
Khi biết được Lâm Bình muốn sách, Nhan Kha lại cho anh hẳn hai quyển công pháp vô cùng cao thâm ở trong đó.
Ngay từ đầu Lâm Bình cũng không hề rõ ràng Nhan Kha có ý gì, nhưng hiện tại, Lâm Bình lại nhận ra được một điều.
Nhan Kha cho anh “Thiên Nhai Chỉ Xích” và ““Hư Không Nộ Liên Chân Kinh”” chắc chắn không phải vì vô tình, khả năng cao hơn là muốn nhờ vào đó xem thử tiềm lực của anh.
Xem thử trong một khoảng thời gian ngắn anh có thể tu luyện hai môn công pháp này tới trình độ nào.
Cho nên, sau khi đến đảo Mai Linh, Lâm Bình mới kiêu ngạo như vậy, khiêu chiến thẳng với Chiến tướng hạng ba.
Hơn nữa, Lâm Bình cũng biết rõ ràng Chiến tướng hạng ba không phải là điểm đến cuối cùng.
Hai chức vị hộ pháp thì không nói.
Sợ rằng anh phải ngồi lên được vị trí Chiến tướng hạng nhất thì mới tính là an toàn.
Hơn nữa, anh cũng không thể sợ chiến đấu.
Đây cũng là lý do tại sao vào lúc vị quản gia ở phủ Chiến tướng hạng ba đến hỏi thăm anh nên tu sửa võ trường như thế nào, Lâm Bình lại nói như vậy.
Vào ban đêm.
Khoảng thời gian ăn cơm tối.
Lâm Bình nghênh đón vị khách thứ nhất tại phủ Chiến tướng hạng ba, cũng là “người quen” của Lâm Bình.
Một trong những người hầu bên cạnh Nhan Kha, Thu!
"Chiến tướng Lâm, chủ nhân mời anh vào cung Mai Linh dự bữa tiệc đón tiếp anh, đồng thời cũng là để ăn mừng anh trở thành Chiến tướng hạng ba."
Sau khi nhìn thấy Lâm Bình, Thu cười rồi nhẹ nhàng nói.
Đôi mắt cô nhìn Lâm Bình, trong mắt cũng toát ra vẻ tò mò.
Đương nhiên Thu cũng đã biết đến câu nói muốn vị trí Chiến tướng cao hơn của Lâm Bình. Cô lại cảm thấy rất hiếu kì, rốt cuộc Lâm Bình có thể đạt được vị trí nào.
Cuối cùng vẫn đứng hàng Chiến tướng hạng hai, hay là... Có thể thắng được Hồ Phỉ Quân, trở thành Chiến tướng hạng nhất!
"Thu Hương, cô nhìn tôi như vậy làm gì? Trên mặt tôi có hoa à? Hay là...?"
Sau khi Lâm Bình nhìn thấy ánh mắt của Thu, không khỏi cười nói.
Nhưng Lâm Bình vẫn chưa nói xong thì đôi con ngươi trong trẻo xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy rất đáng yêu của Thu đã khẽ chớp. Sắc mặt của cô cũng trở nên đỏ ửng trong nháy mắt, đồng thời, cô cũng cảm thấy hơi tức giận.
"Chiến tướng Lâm, tôi đã nói rồi, đùa giỡn thị nữ của chủ nhân là tội lớn ở đảo Mai Linh. Anh đừng chọc giận chủ nhân, nếu không thì anh sẽ có kết cục rất thê thảm."
Thu vội vàng nói.
Ngược lại, Lâm Bình còn chưa nói xong nghe thấy vậy thì cười ha ha một tiếng.
"Cô cho rằng tôi định nói gì?" Lâm Bình cười nói.
Sắc mặt của Thu càng đỏ hơn, nhưng lông mày lại nhíu thật chặt: "Chiến tướng Lâm, ăn nói cho cẩn thận!"
"Được rồi được rồi, tôi không nói nữa." Lâm Bình lại cười ha ha nói.
"Chiến tướng Lâm, mời anh đi theo tôi..."
Thu nhẹ nhàng thở ra, nói, nhưng Lâm Bình lại không trả lời. Thu lại cảm thấy dường như trong lòng mình cảm thấy hơi thất vọng.
"Được."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!