Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Trong cả trận chiến, Lâm Bình không hề nhẹ tay với Viên Bảo Thiên đã rơi vào trạng thái cuồng bạo chút nào.

Viên Bảo Thiên bị Lâm Bình đánh đến mức rơi xuống. Có lẽ vì vết thương quá nặng, hoặc cũng có lẽ vì không chịu nổi đòn, sau khi Lâm Bình đánh ngã xuống đất, Viên Bảo Thiên ngất đi.

Cuối cùng, Viên Bảo Thiên rời khỏi phủ của Chiến tướng hạng ba, được người ta khiêng ra ngoài.

Về phần hai người Chiến tướng hạng bốn, Chiến tướng hạng năm trước đó, sắc mặt cũng không hề dễ nhìn.

Viên Bảo Thiên thất bại dưới tay Lâm Bình, Lâm Bình trở thành Chiến tướng hạng ba mới của đảo Mai Linh, vậy Viên Bảo Thiên sẽ theo đó trở thành Chiến tướng hạng bốn.

Mà Chiến tướng hạng bốn thì lại biến thành Chiến tướng hạng năm.

Chiến tướng vốn hạng năm thì lại biến thành Chiến tướng hạng sáu.

Chênh lệch vị trí như vậy không chỉ nói lên địa vị, mà cũng sẽ ảnh hưởng đến tài nguyên được chia.

Trong lòng hai người Chiến tướng vốn hạng bốn và hạng năm đã trở nên vô cùng khó chịu với Lâm Bình từ trên trời rơi xuống này, trong lòng cũng thầm mắng Viên Bảo Thiên. Bình thường ở trước mặt bọn họ, anh ta ngạo mạn vô cùng, nhưng bây giờ lại không địch lại được Lâm Bình.

Hại hai người bọn họ chỉ ngồi ở trong nhà thôi cũng gặp xui xẻo từ trên trời rơi xuống.

Không trêu ai, không chọc ai mà cũng bị lùi thứ hạng.

Về phần Hạ Quốc Bằng, vốn bị rơi xuống vị trí Chiến tướng thứ bảy. Lúc này, mặc dù anh ta còn đang tiếc nuối vì Lâm Bình không bị Viên Bảo Thiên phế bỏ, nhưng lại nhìn thấy không chỉ có một mình mình bị xui xẻo mà trừ Chiến tướng hạng nhất và Chiến tướng hạng hai ra thì tất cả mọi người đều bị lùi xuống một bậc.

Trong lòng của Hạ Quốc Bằng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh trở lại.

Thậm chí, còn có vẻ mừng thầm.

Dù sao, phải nói rằng kẻ xui xẻo nhất vẫn là Viên Bảo Thiên.

Không chỉ bị thương nặng mà còn bị mất mặt quá thể! 

Quan trọng hơn là tuy anh ta chỉ rơi từ vị trí Chiến tướng hạng ba xuống Chiến tướng hạng bốn, nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.

Vì đó là vị trí để phân biệt Chiến tướng cấp cao và Chiến tướng cấp thấp.

Có thể nói là khác biệt một trời một vực.

Trước đó anh ta cùng cấp bậc với Hồ Phỉ Quân và Sở Cuồng, mà mình cũng phải hành lễ với Viên Bảo Thiên. Từ nay về sau, anh ta đã thuộc Chiến tướng cấp thấp như mình, khi gặp ba người Hồ Phỉ Quân, Sở Cuồng và Lâm Bình cũng phải hành lễ.

Vả lại, quan trọng nhất nhất nhất là sau khi xảy ra chuyện Viên Bảo Thiên bị Lâm Bình đánh bại thì chuyện anh ta bị Lâm Bình đánh bại đã không còn quá xấu hổ như trước nữa.

Viên Bảo Thiên xui xẻo nhất rồi.

Khỏi phải nói, trong lòng Hạ Quốc Bằng cảm thấy vô cùng sung sướng.

Bên trong Cung Mai Linh.

Nhan Quảng Kiệt, đảo chủ đảo Mai Linh, nhìn thấy Nhan Kha đang đi vào trong đại điện, cười nói: "Con gái, người tên Lâm Bình mà con mang về, thực lực không hề tầm thường chút nào!"

"Cha phát hiện ra chuyện gì sao?"

Nhan Kha đi ra sau lưng cha mình, hai tay khoác lên trên vai Nhan Quảng Kiệt, nhẹ nhàng mát xa bả vai cho Nhan Quảng Kiệt, cười khẽ hỏi.

"Không phải con cũng phát hiện ra sao? Cần gì phải hỏi cha đâu?"

Nhan Quảng Kiệt cười ha ha.

"Mắt nhìn của con gái làm sao sánh bằng cha được."

Nhan Kha nhìn thoáng qua Nhan Quảng Kiệt, nhưng động tác trên tay cô ta vẫn không ngừng, tiếp tục nắn bóp bả vai cho Nhan Quảng Kiệt để Nhan Quảng Kiệt thả lỏng một chút.

"Con cảm thấy tên Lâm Bình này như thế nào so với Hồ Phỉ Quân?"

Một lát sau, Nhan Quảng Kiệt lên tiếng hỏi.

"Con cảm thấy... Lâm Bình chiến thắng Sở Cuồng hẳn không phải bàn cãi. Nhưng bây giờ nếu đi đối đầu với Hồ Phỉ Quân thì khó mà nói được. Trong cơ thể của anh ta... Có vết thương..."

Đôi mắt của Nhan Kha khẽ chớp, nói.

Vết thương của Lâm Bình vẫn chưa hồi phục, vào lúc Nhan Kha nhìn thấy Lâm Bình đã đoán như vậy.

Đương nhiên, lúc đó Nhan Kha cũng không biết Lâm Bình mạnh như vậy. Nếu không, lúc ấy cô ta sẽ không để Hạ Quốc Bằng ra tay truy sát Lâm Bình.

Vào lúc Lâm Bình ra tay, trong nháy mắt đã hạ gục Hạ Quốc Bằng, Nhan Kha mới phát hiện ra Lâm Bình có gì đó rất kì lạ.

Không đúng, chỉ với việc Lâm Bình thấy được cô ta lúc đang tắm rửa đã đủ để cho cô ta ra tay truy sát Lâm Bình rồi.

"Dù cơ thể của anh ta có bị thương hay không thì anh ta vẫn có thể so sánh được với Hồ Phỉ Quân thì đã có thể chứng minh được khả năng của anh ta rồi. Nếu con không thể, cha sẽ ra tay giết anh ta cho con."

Nhan Quảng Kiệt chậm rãi nói.

"Cha, cha biết rồi sao?"

Nghe vậy, dù Nhan Quảng Kiệt chỉ nói Lâm Bình không so được với Hồ Phỉ Quân, ông ta sẽ đích thân truy sát Lâm Bình. Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Nhan Kha lại đỏ ửng lên trong nháy mắt.

Cô ta biết, sở dĩ cha nói như vậy, tất nhiên là vì cha đã biết chuyện Lâm Bình nhìn thấy mình đi tắm.

"Toàn bộ đảo Mai Linh đều là người của cha. Con nói xem, còn có chuyện gì có thể giấu giếm được cha sao?"

Nhan Quảng Kiệt cười ha ha nói.

Nhưng ngay lập tức, trên mặt Nhan Quảng Kiệt lại xuất hiện vẻ khó chịu: "Cơ thể của con gái ta, đâu phải ai cũng có thể nhìn?"

"Nếu có thể một mình đánh bại Hồ Phỉ Quân, vậy thì anh ta mới có thể thật sự chứng minh khả năng của mình, chứng minh mình có đầy đủ tiềm lực. Đến lúc đó, cha sẽ đích thân xem thử, nếu anh ta xứng được với con, mặc kệ anh ta có thân phận gì, đến từ nơi nào. Chỉ cần không có ác ý với con, cha sẽ không chỉ không giết anh ta, mà còn dùng hết sức bồi dưỡng anh ta. Nếu không thể, cha sẽ rút gân, lột da anh ta, ném ra biển lớn cho cá ăn."

Nhan Quảng Kiệt hừ lạnh một tiếng.

"Cha, con đã nói với cha từ trước rồi. Con chưa thích ai cả, cha cũng đừng gán ghép lộn xộn cho con. Nếu không, con không nhận cha là cha nữa đâu."

Nhan Kha liếc Nhan Quảng Kiệt một lần nữa.

Cô ta thu tay lại, không nắn vai cho Nhan Quảng Kiệt nữa.

Đối với người đàn ông tương lai của mình, Nhan Kha có yêu cầu rất nghiêm khắc, đồng thời cũng rất nhiều mơ mộng.

Nếu không phù hợp với yêu cầu của cô ta, nếu cô ta không thích thì đừng hòng ai cưới được cô ta.

Dù là con trai của đảo chủ đảo Thần Ma đến cũng không được.

"Ài, con gái ngoan à, sao con lại không nghe lời gì hết vậy." Nhan Quảng Kiệt thấy Nhan Kha thu tay lại, nhanh chóng nói liên tục: "Cha đâu có nói sẽ ép con cưới ai đâu, Hồ Phỉ Quân đang theo đuổi con phải không? Ý của cha là, chí ít anh ta phải sánh ngang với Hồ Phỉ Quân thì mới được sống, không phải nói anh ta mạnh hơn Hồ Phỉ Quân thì sẽ cho anh ta trở thành chồng của con ngay mà!"

Nếu có ai nhìn thấy cảnh này, tất nhiên sẽ kinh ngạc đến mức rớt cả tròng mắt ra ngoài.

Ai mà biết được đảo chủ đảo Mai Linh cao quý, bên ngoài là cường giả Chân Thần nổi tiếng hiển hách một phương, nhưng ở trước mặt con gái của mình lại “hèn” như vậy.

"Vậy còn tạm được."

Nhan Kha hừ nhẹ một tiếng.

Khóe miệng cô ta lại cong lên.

Hai tay cũng đặt lên vai của Nhan Quảng Kiệt một lần nữa, tiếp tục mát xa vai cho Nhan Quảng Kiệt.

"Đêm nay cha sẽ mở tiệc đón tiếp Lâm Bình. Đến lúc đó, dù Lâm Bình không khiêu chiến Hồ Phỉ Quân, chắc chắn Hồ Phỉ Quân cũng sẽ khiêu khích Lâm Bình. Sợ là dù Lâm Bình có muốn lùi bước cũng không tránh được."

Sau đó thì...

Khóe miệng của Nhan Kha lại nhếch lên.

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!