Nhìn thấy tình cảnh này, đôi mắt xinh đẹp của Nhan Kha hơi đông cứng lại. Nhưng ngược lại, miệng của cô ta lại mang theo một nụ cười châm biếm.
Lâm Bình dám hống hách khiêu chiến chiến tướng hạng ba Viên Bảo Thiên như vậy, mà Lâm Bình lại không bị ngu, như vậy nhất định là có sức mạnh.
Đối với chuyện lần này, cô ta đã có dự liệu trước rồi.
Tuy nhiên, mặc dù vậy nhưng Nhan Kha cũng vẫn có hơi bất ngờ như thường.
Cô ta dự đoán được Lâm Bình có thể thắng, nhưng mà không ngờ rằng Lâm Bình lại có thể chỉ dùng một quyền đã đánh Viên Bảo Thiên bay ra ngoài.
Mặc dù, cũng không khiến cho Viên Bảo Thiên bị thương quá nặng, nhưng điều này cũng đã nói rõ một số thứ.
Hai mắt Nhan Kha tràn ngập vẻ hứng thú.
Viên Bảo Thiên chịu một đòn của Lâm Bình đã bay ngược ra ngoài.
Nhưng nếu như Viên Bảo Thiên có thể trở thành chiến tướng hạng ba của đảo Mai Linh thì anh ta cũng chẳng phải tay vừa.
Lúc bị bay ngược ra khỏi võ đài, Viên Bảo Thiên đã kịp ổn định lại thân hình, rơi xuống bên cạnh võ đài.
Mặc dù trên người Viên Bảo Thiên chưa nhuốm máu, nhưng khí huyết trong cơ thể lại bị đảo lộn lung tung, khiến cho Viên Bảo Thiên trông không được ổn cho lắm.
“Được!"
"Được!"
"Được!"
Viên Bảo Thiên nói liên tục ba chữ “được”.
Cặp mắt anh ta như muốn tóe ra lửa.
Anh ta lại bị một người chiến tướng hạng sáu vừa mới gia nhập đảo Mai Linh dùng một chiêu đánh bay ra ngoài. Cho dù không bị thương gì cả, nhưng điều này đối với Viên Bảo Thiên mà nói, giống như một cái tát vào mặt anh ta.
Cho dù sau đó anh ta có chiến thắng Lâm Bình, thậm chí phế luôn Lâm Bình, thì điều này cũng không thể rửa sạch được hết nỗi sỉ nhục của anh ta ngày hôm nay.
Cho nên, giờ phút này, Viên Bảo Thiên đã có ý định giết người.
Cho dù là công chúa từng nói, không được làm hại đến tính mạng của đối phương.
Nhưng trong quá trình so tài, nguy hiểm rình rập bất ngờ thì không thể nương tay được. Đó lại là chuyện vô cùng bình thường.
Cho dù là giết chết Lâm Bình, khiến cho công chúa không thích thì Viên Bảo Thiên cũng không thèm để ý tới.
"Lâm Bình, hôm nay, cậu chết chắc rồi, cứ kiêu ngạo…” Viên Bảo Thiên âm trầm nói, chuẩn bị một trận lôi đình tấn công Lâm Bình.
Chỉ có điều, ngay tại lúc lời của Viên Bảo Thiên còn chưa nói xong, Lâm Bình đã ngang tàn lướt qua. Trong nháy mắt, tốc độ của anh bằng tốc độ âm thanh truyền qua một bức tường, dường như chỉ lưu lại một đường bóng dài.
Giống như là chớp mắt anh đã di chuyển được trăm mét, xuất hiện trước người Viên Bảo Thiên.
Đồng thời, chợt đánh ra một chiêu nữa.
Hơn nữa, lần này, Lâm Bình không phải đánh chỗ khác mà đặc biệt đánh vào miệng Viên Bảo Thiên.
Con ngươi Viên Bảo Thiên chợt co rút.
Anh ta là người đã từng chinh chiến nhiều, dường như trong nháy mắt đã có phản ứng lại.
Có một câu gọi là, cách phòng thủ tốt nhất chính là tấn công.
Viên Bảo Thiên cũng không kịp nói nốt những lời còn sót lại, lúc này anh ta chỉ còn kịp giơ hai nắm đấm ra đánh về phía Lâm Bình, sét đánh lôi đình, kéo theo những âm thanh đì đùng.
Anh ta muốn dùng một chiêu này để ép Lâm Bình lùi lại.
Thậm chí còn gây ra tổn thương với cả Lâm Bình.
Nhưng mà, vài giây sau…
"Bành!"
Một tiếng vang thật lớn, âm vang trên võ đài.
Lâm Bình không hề né tránh chiêu sét đánh của Viên Bảo Thiên. Ngược lại, khóe miệng anh lại cong lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng.
Nắm đấm của Lâm Bình đến trước một bước, đánh trúng miệng Viên Bảo Thiên.
Nắm đấm này của Lâm Bình dường như đánh nát toàn bộ khuôn miệng Viên Bảo Thiên.
Máu tươi văng ra khắp nơi!
Đến cả răng cũng bị vỡ…
Thậm chí là lực đạo còn ảnh hưởng ra bên ngoài, khiến cho giá vũ khí ở xung quanh cũng bị đổ hết…
Mà đồng thời, cả người Viên Bảo Thiên bị một đấm của Lâm Bình đánh bay ra ngoài lần nữa.
"Bành!"
"Bành!"
"Bành!"
Thân thể Viên Bảo Thiên trực tiếp bay ra khỏi võ đài, bật về phía đại điện. Những giá vũ khí, cột, vách tường kể cả là tất cả những đồ vật ở dọc đường đều bị đụng đến mức chia năm xẻ bảy.
Cuối cùng, “Ầm” một tiếng.
Thân thể Viên Bảo Thiên rơi xuống, gần như bị chôn vùi dưới mặt đất, không còn nhìn thấy được bộ phận nào.
Còn chiêu sét đánh uy quyền của Viên Bảo Thiên thì sao?
Người thì bị bay ra ngoài, uy lực còn sót lại của chiêu thức thì bị Lâm Bình hóa giải được.
Lâm Bình trên đứng võ đài, nhìn chằm chằm Viên Bảo Thiên, lạnh lùng nói: "Chỉ bằng anh mà cũng đòi tôi phải cung kính sao?"
Ngay lập tức, toàn bộ võ đài trở nên vô cùng yên tĩnh
Chỉ còn dư lại một câu kia của Lâm Bình: “Chỉ bằng anh mà cũng đòi tôi phải cung kính sao?" là vẫn còn văng vẳng xung quanh.
Hạ Quốc Bằng vô cùng kinh hãi.
Anh ta không thể nào tưởng tượng nổi mà nhìn bóng dáng đang đứng chắp tay trên võ đài của Lâm Bình.
Không tự kiềm chế được mà nuốt nước bọt một cái.
Anh… Anh ta, anh ta mạnh như vậy sao…?
Ngay cả chiến tướng hạng ba Viên Bảo Thiên, cũng không chịu nổi một nắm đấm uy quyền của anh?
Những chiến tướng khác cũng vô cùng kinh ngạc, khiếp sợ, không dám tin...
Thu chậm chân từ trong sân đi vòng tới, lúc chạy tới võ trường vừa vặn nhìn thấy Viên Bảo Thiên bị Lâm Bình dùng một đấm đánh bay.
Cô ta cũng đứng chết trân tại chỗ.
Nhan Kha đứng dậy, lúc này, ánh mắt cô ta cũng đông cứng lại. Đương nhiên, Lâm Bình dùng một đấm đánh bay Viên Bảo Thiên lần nữa đã khiến cho cô ta vô cùng kinh ngạc.
Mà lúc này, một bóng người lại xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người lần nữa.
Bất ngờ chính là, Viên Bảo Thiên đang từng bước, từng bước, bước ra khỏi đại điện.
Lúc này, cả mặt Viên Bảo Thiên đầy máu tươi, tóc tai bù xù.
Xem ra vô cùng chật vật.
Nhưng như vậy lại khiến cho người ta có một cảm giác hết sức nguy hiểm.
"Chiến tướng Bảo Thiên..."
Thấy vậy, Nhan Kha hơi nhíu mày, lên tiếng.
Cô ta biết, lúc này, Viên Bảo Thiên đã rơi vào trạng thái cuồng bạo. Hơn nữa, Viên Bảo Thiên có tu luyện một loại bí pháp, có thể kích thích anh ta rơi vào trạng thái cuồng bạo trong thời gian ngắn. Điều này sẽ khiến cho lực chiến đấu của anh ta tăng vọt. Loại bí pháp này có khi cũng khiến cho chiến tướng hạng hai Sở Cuồng phải chịu thua.
Chỉ có điều, nó không thể kéo dài.
Đây cũng là lý do tại sao mà Viên Bảo Thiên chỉ có thể chiến tướng hạng ba, mà không phải là chiến tướng hạng hai.
Nhưng, tác dụng phụ loại bí pháp này cũng rất lớn.
Một khi sử dụng rất có thể sẽ khiến cho Viên Bảo Thiên rơi vào trạng thái suy yếu ít nhất một tháng. Hơn nữa, nếu như sử dụng quá độ, thậm chí nó có thể phong ấn luôn nền tảng võ đạo của anh ta.
"Công chúa không cần nhiều lời, hôm nay, tôi nhất định phải chém chết cậu ta. Nếu như công chúa muốn hỏi tội thì đợi đến sau khi tôi chém chết Lâm Bình xong, sẽ tự mình xin tạ tội."
Viên Bảo Thiên không hề nhìn Nhan Kha, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Bình, âm thanh lạnh như băng.
Khiến cho đời người trở nên lạnh lẽo.
Nghe vậy, đôi chân mày đẹp đẽ của Nhan Kha hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên một nét không vui.
Nhưng mà, cuối cùng Nhan Kha cũng không nói gì nữa cả.
Sau đó, Viên Bảo Thiên bước ra một bước, đứng lên võ đài lẫn nữa.
Khí huyết bao phủ khắp toàn thân, tản ra uy thế vô cùng kinh khủng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!