Viên Bảo Thiên đương nhiên là rất coi thường Lâm Bình, ánh mắt anh ta rơi lên người Lâm Bình, trong mắt tỏa ra chút lạnh lùng.
“Xem ra, vị chiến tướng thứ sáu mới này vẫn chưa hiểu quy tắc của đảo Mai Linh chúng ta lắm.” Viên Bảo Thiên hừ lạnh nói.
“Quy tắc gì cơ?" Ánh mắt Lâm Bình vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Viên Bảo Thiên.
"Chiến tướng cấp thấp phải hành lễ khi nhìn thấy chiến tướng cấp cao."
“Chẳng lẽ không có ai dạy cậu quy tắc này hay sao?” Đôi mắt Viên Bảo Thiên lại càng lạnh lùng hơn.
"Ồ? Vậy sao tôi không thấy Hạ Quốc Bằng hành lễ với tôi nhỉ?" Vẻ mặt Lâm Bình vẫn rất bình tĩnh.
"Hạ Quốc Bằng? Mặc dù so với đồ bỏ đi này, cậu có mạnh hơn một chút, cướp đi được vị trí chiến tướng thứ sáu của anh ta, nhưng mà các người vẫn ở cùng một vị trí là chiến tướng cấp thấp. Đương nhiên anh ta không cần phải hành lễ với cậu."
“Huống chi là lúc nhìn thấy tôi anh ta cũng chủ động hành lễ trước, chẳng lẽ cậu bị mù hay sao mà không nhìn thấy?” Viên Bảo Thiên hừ lạnh một tiếng, đồng thời trên người anh ta tản ra một luồng hơi thở chết chóc muốn uy hiếp Lâm Bình.
Đối diện với Viên Bảo Thiên hống hách, Nhan Kha ở bên cạnh từ đầu đến cuối cũng không tỏ thái độ gì cả, chỉ yên lặng hứng thủ xem cuộc vui này.
Mặc dù Hạ Quốc Bằng không thích Viên Bảo Thiên hống hách, nhưng dù sao Viên Bảo Thiên vốn chính là chiến tướng hạng ba, Hạ Quốc Bằng cũng đã quen với việc Viên Bảo Thiên kiêu căng như thế, nhưng vì thứ hạng của anh ta thấp hơn nên cũng không thể làm gì được.
Ngược lại thì Lâm Bình này lại cướp đi vị trí chiến tướng thứ sáu của anh ta, lại còn có thái độ không hề tôn kính đối với công chúa, khiến cho Hạ Quốc Bằng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nếu như Viên Bảo Thiên có thể dạy dỗ cẩn thận Lâm Bình này, vậy thì Hạ Quốc Bằng cũng tình nguyện đứng xem thật vui vẻ.
Nhưng mà đối với việc Viên Bảo Thiên ỷ thế chèn ép người khác, Lâm Bình cũng chỉ hừ lạnh một tiếng. Trên người Viên Bảo Thiên tỏa ra một luồng cảm giác chết chóc bao phủ khắp xung quanh nhưng lại bị Lâm Bình tùy tiện phá vỡ.
“Chẳng qua là động tác võ thuật có ưa nhìn một tí, nhưng mà cậu cho rằng dựa vào điều này là có thể bất kính với chiến tướng hạng ba sao?” Cặp mắt Viên Bảo Thiên híp lại, lạnh lùng nói.
Ở trên đảo Mai Linh, ba chiến tướng ở hạng đầu tiên chính là chiến tướng cấp cao. Trừ những người này ra, những chiến tướng còn lại tất cả đều là chiến tướng cấp thấp.
Chiến tướng cấp thấp gặp chiến tướng cấp cao thì nhất định phải có sự tôn trọng.
Mà anh ta là là chiến tướng hạng ba, còn Lâm Bình là chiến tướng hạng sáu.
Như vậy, chiến tướng hạng sáu phải có sự biết điều của chiến tướng hạng sáu.
"Chiến tướng cấp cao sao?" Khóe miệng Lâm Bình cong lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng, anh quay lại nhìn về phía Nhan Kha: "Công chúa, xin hỏi, nếu như tôi đánh bại vị chiến tướng hạng ba này thì có phải tôi sẽ lập tức thay thế được anh ta, trở thành chiến tướng hạng ba hay không?"
Lời này của Lâm Bình vừa nói ra, ngay lập tức khiến cho Hạ Quốc Bằng, bốn vị thị nữ của công chúa Nhan Kha là Xuân, Hạ, Thu Đông, bao gồm cả hộ vệ bên trái, hộ vệ bên phải ở phía sau lưng công chúa Nhan Kha đều phải đua nhau hít một ngụm khí lạnh.
Lâm Bình lại muốn khiêu chiến với chiến tướng hạng ba ?
Anh vừa mới trở thành chiến tướng hạng sáu, vừa mới tới đảo Mai Linh, còn chưa quen thuộc cái gì, mà đã muốn bắt đầu khiêu chiến với chiến tướng hạng ba?
Đối với việc Lâm Bình hỏi Nhan Kha, Viên Bảo Thiên chỉ híp mắt lại, cũng không hề tức giận, trên mặt anh ta còn có một nụ cười đầy hứng thú.
Trong nụ cười ấy ẩn chứa một tia tàn nhẫn.
"Theo như quy tắc của đảo Mai Linh thì tất nhiên là như vậy!" Nhan Kha cũng nhìn Lâm Bình đầy hứng thú, nhẹ nhàng nói.
“Nhưng mà chiến tướng Lâm mới tới đảo Mai Linh của chúng tôi, còn chưa quen thuộc với điều gì cả, không biết là chiến tướng Bảo Thiên rất mạnh. Tôi hi vọng chiến tướng Lâm cũng cần tự biết lượng sức mình, tránh việc chưa kịp ngồi ấm chỗ ở vị trí đã làm giảm uy danh của chiến tướng hạng sáu.” Dứt lời, Nhan Kha lại bổ sung thêm một câu.
Lâm Bình gật đầu một cái.
Sao anh không nghe ra, những lời Nhan Kha nói là vì muốn anh cân nhắc lại.
Dù sao, anh cũng vừa mới đến đảo Mai Linh, vậy mà đã gây chiến với chiến tướng hạng ba của đảo Mai Linh.
Nếu như thua rồi, vậy thì cho dù anh có chiến thắng Hạ Quốc Bằng, thay thế vị trí chiến tướng hạng sáu của anh ta đi chăng nữa thì sợ rằng uy nghiêm của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng mà những lời của Nhan Kha không phải là muốn anh cân nhắc lại mà thực ra là muốn kích động để anh ra tay.
“Cảm ơn ý tốt của công chúa. Nhưng mà tôi vẫn muốn thử xem sao.” Lâm Bình khẽ cười nói.
“Nếu như chiến tướng Lâm vẫn giữ vững ý định như vậy, vậy thì đương nhiên là có thể khiêu chiến với chiến tướng Bảo Thiên rồi.” Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Kha khẽ chớp chớp, gật đầu nói.
“Cậu tên là Lâm Bình đúng không?"
“Thằng nhóc này lại muốn khiêu chiến với tôi, vậy thì cậu thật là ngu xuẩn. Cậu sẽ phải trả một cái giá rất thê thảm thôi.”
“Tôi rất mong đợi đến lúc cậu quỳ xuống trước mặt tôi xin được tha thứ. Từ nay về sau, lúc nào cũng mang dáng vẻ cung kính ở trước mặt tôi.” Trên người Viên Bảo Thiên tỏa ra ý chết chóc khắp toàn thân.
“Thằng nhóc, một giờ sau tôi đợi cậu ở trong phủ của chiến tướng hạng ba.” Viên Bảo Thiên lại lạnh giọng nói.
Vừa dứt lời, Viên Bảo Thiên liền chắp tay với Nhan Kha: "Công chúa, tôi xin được cáo lui trước." Nhan Kha gật đầu một cái.
Rồi sau đó, Viên Bảo Thiên đưa quân đoàn hạng ba của đảo Mai Linh rời khỏi đó trước.
"Công chúa, vậy thuộc hạ cũng cáo từ!"
Hạ Quốc Bằng đứng bên cạnh, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Phủ chiến tướng hạng sáu vốn dĩ thuộc về anh ta nhưng tạm thời lại không còn là của anh ta nữa. Anh ta phải đến phủ của chiến tướng thứ bảy.
Nhưng mà mặc dù vẻ mặt vô cùng phức tạp nhưng mà trong lòng Hạ Quốc Bằng lại đang cười lạnh, chuẩn bị rời đi.
Một giờ sau, anh ta phải đến phủ chiến tướng hạng ba xem cuộc chiến.
“Được.” Nhan Kha vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi Viên Bảo Thiên và Hạ Quốc Bằng đều lần lượt đi khỏi rồi, Nhan Kha mới mở miệng nói:
“Thu, em theo chiến tướng Lâm về phủ chiến tướng hạng sáu đi, giúp đỡ anh ta nghỉ ngơi một lát.”
“Sau đó chúng ta sẽ đến phủ của chiến tướng hạng ba xem cuộc chiến.” Nhan Kha sắp xếp cho thị nữ tên “Thu” ở bên cạnh.
"Dạ, công chúa." Thu lập tức lên tiếng trả lời.
Sau khi Nhan Kha rời đi rồi, Thu nhìn về phía Lâm Bình đứng bên cạnh, trong con mắt cô ta có chút tò mò, cũng có chút khó hiểu.
Vị chiến tướng hạng sáu này mới tới đảo Mai Linh, rõ ràng là còn chưa ngồi vững trên vị trí của mình. Ngay cả chuyện thế lực ở đảo Mai Linh phân chia như thế nào anh cũng còn chưa rõ ràng, vậy mà dám tùy tiện đi khiêu chiến với chiến tướng hạng ba?
Rốt cuộc là anh có thật sự có thực lực không?
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!