"Tốt hơn hết anh nên thu hồi sự thù địch của anh lại đi, bằng không hậu quả không phải là thứ anh có thể thừa nhận được đâu."
Cảm nhận được thái độ thù địch của Hạ Quốc Bằng, Lâm Bình nhẹ giọng nói.
Nghe được lời Lâm Bình, sắc mặt Hạ Quốc Bằng hơi có chút thay đổi, chẳng qua anh ta cũng không nói thêm gì nữa.
Thấy tình huống như vậy, Nhan Kha đi đến nhẹ nhàng cười, đối với sự bá đạo của Lâm Bình cô ta cũng không nhiều lời.
"Bữa tiệc tối nay xem như là chúc mừng trước cho chiến tướng Lâm, đợi sau khi chúng ta trở lại Đảo Mai Linh sẽ tổ chức lại một bữa tiệc hoành tráng hơn."
Nhan Kha đi đến vị trí cao nhất, cô ta không nhìn hai người Lâm Bình và Hạ Quốc Bằng mà chỉ nhẹ giọng cười nói.
"Cảm ơn ý tốt của công chúa." Lâm Bình chắp tay bình tĩnh nói.
Sau đó, mấy người thị nữ bắt đầu bưng lên những món ăn ngon, rượu Quỳnh Tương được ủ lâu năm cũng được đưa lên.
Nhìn thấy thức ăn trên bàn còn có thêm rượu ngon, trong lòng Lâm Bình khẽ động.
Loại rượu này cùng với rượu Cổ Trần Hải kia không quá giống nhau, nhưng trong đó cũng bao hàm rất nhiều năng lượng, kể cả các món ăn trên bàn, một vài món ăn chính cũng có chứa năng lượng tương đối lớn.
Nếu ăn vào chắc chắn đối với võ giả có lợi rất nhiều đối với võ giả.
"Chiến tướng Lâm, một ly này tôi kính anh, hy vọng tương lai có thể nắm tay cùng tiến cùng lùi, cùng nhau giành thắng lợi."
Nhan Kha nâng chén, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại khí chất tao nhã.
"Nhất định không phụ sự mong đợi của công chúa." Lâm Bình mỉm cười, cũng nâng ly lên, sau đó uống một hơi cạn sạch ly rượu.
Tiếp đó Nhan Kha lại chủ động kính Hạ Quốc Bằng một ly.
Đối mặt với ly rượu mà Nhan Kha kính, vẻ mặt Hạ Quốc Bằng trông có hơi phấn khích, thậm chí anh ta còn đứng lên tỏ vẻ tôn kính.
"Chiến tướng Lâm, không biết sách hôm nay đưa đến có làm anh hài lòng không?"
Giữa buổi tiệc, khóe miệng Nhan Kha cong lên một độ cong cùng vô cùng xinh đẹp, ánh mắt cô ta nhìn về Lâm Bình.
"Đối với sự tiếp đãi chu đáo của công chúa, kẻ hèn này ghi tạc trong lòng, cảm ơn công chúa."
Ánh mắt Lâm Bình cũng nhìn về hướng Nhan Kha, nhìn thẳng vào mắt Nhan Kha mà cười trả lời.
Dứt lời, anh chủ động nâng ly kính Nhan Kha một ly rượu.
"Không biết Chiến tướng Lâm hay xem những loại sách gì? Nếu như anh có sở thích đọc sách, sau khi trở lại Đảo Mai Linh tôi sẽ vì Chiến tướng Lâm mà tự mình chuẩn bị thật nhiều sách." Sau đó, Nhan Kha lần thứ hai nhẹ nhàng hỏi Lâm Bình.
"Tôi khá tò mò với những cuốn sách viết về các câu chuyện kỳ lạ, với lại các loại tiểu thuyết về chuyện tình yêu, chúng khiến tôi cảm thấy rất hứng thú." Lâm Bình cười nói.
Tiếp theo Lâm Bình còn bổ sung thêm một câu: "Có điều là, tôi xem trên "Địa lý: Loạn Ma Hải Vực" hình như ghi chép lại cũng không được đầy đủ cho lắm, tôi nghĩ "Địa lý: Loạn Ma Hải Vực" này nên được thay mới."
Ở trong quyển "Địa lý: Loạn Ma Hải Vực" kia, Lâm Bình đã lật xem từ đầu đến cuối nhưng vẫn không nhìn thấy ghi chép lại hòn đảo nơi Lâm Bình ở trước kia.
Hơn nữa sau khi Lâm Bình yêu cầu Thu trả lại cuốn sách, trong lòng anh lúc ấy cảm thấy có điều gì đó không được thích hợp.
Do đó, hiện tại anh chủ động nhắc đến cuốn sách "Địa lý: Loạn Ma Hải Vực" kia.
Nghe Lâm Bình nói như vậy, Nhan Kha không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Bình nhiều hơn: "Quả thực đây chính là phiên bản cập nhật của ba năm trước."
Dứt lời, khóe miệng Nhan Kha lại gợi lên một độ cong như cười mà không phải cười nói: "Chẳng qua, không nghĩ tới Chiến tướng Lâm còn có sở thích đọc tiểu thuyết tình yêu cơ đấy, chuyện này làm cho tôi có chút bất ngờ."
"Có cái gọi là người con gái thướt tha dịu dàng, bậc quân tử mong muốn tìm được sánh duyên, huống chi con người không phải cỏ cây, ai mà không muốn có người sánh đôi cùng mình chứ?"
"Kẻ hèn này đương nhiên cũng hy vọng một ngày nào đó có thể gặp được một mỹ nhân phù hợp, sau đó viết nên một đoạn tình duyên rực rỡ." Lâm Bình mỉm cười.
Trong thời khắc này, trên khuôn mặt của anh lại không hề có chút ý chí không phụ thiên hạ của một đấng đàn ông mà ngược lại là cảm giác ngại ngùng của tình yêu.
Lâm Bình vừa nói những lời này ra, hai con mắt Nhan Kha lóe lên ánh sáng khó hiểu.
"Người con gái thướt tha dịu dàng, bậc quân tử mong muốn tìm được sánh duyên?" Nhan Kha nhẹ nhàng đọc một câu.
Trong ánh mắt cô ta hiện lên vẻ tán thưởng.
"Nếu như Chiến tướng Lâm hy vọng có thể viết nên một chuyện tình rực rỡ, không biết là... Nếu một ngày kia, anh gặp được một người con gái như vậy, cần lấy tính mạng của anh để đổi lấy tính mạng của cô gái đó, anh sẽ làm như thế nào?" Nhan Kha tò mò hỏi.
"Nếu để cho người con gái của mình phải rơi vào nguy hiểm, vậy chỉ có thể nói lên sự thất bại của một người đàn ông."
"Nhưng mà, nếu thật sự có một ngày như thế, tất nhiên là tôi bằng lòng dùng tính mạng của bản thân để đối lấy cơ hội sống cho cô gái ấy."
"Chẳng qua là, cái này phải được xây dựng dưới tình huống cái chết của bản thân có thể bảo đảm cô gái ấy còn sống, mà không phải tôi đến buông dao nhưng đối phương lại lật lọng, bằng không tôi sẽ lựa chọn không tiếc bất cứ giá nào mà báo thù thay cho cô gái!" Lâm Bình bình tĩnh nói câu tiếp theo.
Thời điểm nói ra những lời này, trong đầu Lâm Bình không nhịn được mà nghĩ đến bóng dáng Tô Uyên.
Nếu như thật sự có một ngày Tô Uyên rơi vào nguy hiểm và cần anh phải hy sinh đến tính mạng mới có thể bảo toàn cho Tô Uyên, Lâm Bình tuyệt đối sẽ không do dự.
Nhưng Lâm Bình cũng sẽ không ngu ngốc để người khác uy hiếp, tự phế bỏ võ công, sau đó không biết bọn họ có chịu thả Tô Uyên ra không, dưới loại tình huống bị động này, quyết định cuối cùng lại phải đặt cược vào việc đối phương có tuân thủ lời hứa với mình không.
Hành động đó có lẽ là có tình có nghĩa nhưng lại ngu dốt đến cực điểm.
Dưới tình huống chính mình tự phế bỏ võ công, kết quả cuối cùng còn có một trường hợp, chính là hai người đều phải chết.
"Chiến tướng Lâm, anh quả thật là người có tình có nghĩa, cũng không ngu ngốc, tương lai nhất định sẽ có cơ hội phát huy tài năng, tôi thật sự xem trọng anh!" Hai mắt xinh đẹp của Nhan Kha chớp chớp, cô ta nhẹ nhàng cười nói.
Sau đó, vấn đề này không còn được nhắc đến nữa.
Bữa tiệc kết thúc, Lâm Bình trở về phòng.
Xuyên qua cửa sổ, anh nhìn ra bên ngoài đại dương.
Hai mắt anh nhắm lại. Lâm Bình biết, hôm nay trên bữa tiệc có một điều anh đã làm sai.
Hoặc là nên nói... Anh sai hoàn toàn rồi!
Anh không nên chủ động đề cập đến cuốn sách "Địa lý: Loạn Ma Hải Vực"!
Sau khi trả lại cuốn sách, anh mới phản ứng lại được, có lẽ thời gian anh dừng lại tại quyển sách "Địa lý: Loạn Ma Hải Vực" đã lâu rồi, thậm chí vượt qua cả “Thiên Nhai Chỉ Xích” và ““Hư Không Nộ Liên Chân Kinh””.
Vì vậy anh mới cố tình nói ra một câu.
Nhưng sau đó, Lâm Bình cũng lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhan Kha chỉ hỏi anh thích xem thể loại sách gì, thế mà anh lại chủ động đề cập đến "Địa lý: Loạn Ma Hải Vực", trái lại có vẻ như anh đang cố ý muốn nói đến việc gì đó.
"Chẳng qua cũng không có gì to tát, chỉ bằng một quyển "Địa lý: Loạn Ma Hải Vực" thì có khả năng xác định được cái gì đâu?" Lâm Bình thầm nghĩ trong lòng.
Ít ra từ đầu đến cuối, anh không cảm giác được trên người Nhan Kha có ý đồ xấu xa gì cả.
Xét về trình độ nhạy bén của anh hiện tại mà nói, trừ khi Nhan Kha che giấu thật sự quá sâu, sâu đến mức ngay cả anh cũng không phát hiện ra được ý đồ xấu xa của Nhan Kha.
Từ đó mà nói, Nhan Kha không nên có thái độ thù địch với anh mới đúng.
Sau đó Lâm Bình không suy nghĩ nhiều nữa.
Dựa vào ký ức về Thiên Nhai Chỉ Xích trong đầu, anh bắt đầu tiến hành lĩnh hội.
Ít nhất, nếu như tu luyện thành công Thiên Nhai Chỉ Xích, thời điểm đối mặt với Chân Thần Lâm Bình thì anh cũng sẽ có thêm năng lực tự bảo vệ mình.
Ba ngày sau.
Đám người Lâm Bình đến Đảo Mai Linh.
Khi nhìn thấy Đảo Mai Linh, Lâm Bình có chút ngạc nhiên, Đảo Mai Linh này là một hòn đảo nhỏ nhưng kiến tạo trên đảo lại giống như những thành trì bình thường.
Hơn nữa, năng lượng trời đất trên Đảo Mai Linh vô cùng dồi dào.
Nếu như anh có thể tu luyện ở đây, Lâm Bình tin chắc khả năng tiến cảnh của anh chắc chắn sẽ rất nhanh.
"Nếu như Việt Nam cũng sở hữu một hòn đảo nhỏ như thế này, không biết sẽ đào tạo ra được bao nhiêu cường giả." Lâm Bình nghĩ thầm trong lòng.
Vào giờ phút này, trong lòng Lâm Bình bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Nếu như là... Anh có thể hợp tất cả các hòn đảo nhỏ ở nơi này thành một thế lực để anh sử dụng, thì... Những thế lực hiện tại đang gây sức ép cho anh, có lẽ sẽ không còn đáng sợ như vậy nữa.
Hơn nữa, ở những nơi như thế này, nếu để cho võ giả Việt Nam dùng vào việc tu luyện thì Việt Nam sẽ liên tục không ngừng sản sinh ra cường giả.
Ít ra có thể sinh ra vô số cường giả đạt đến cấp bậc Tông Sư Hóa Cảnh hoặc là Thần Cảnh!
Chẳng qua ý tưởng này cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất trong lòng Lâm Bình.
Bây giờ ưu tiên hàng đầu của anh vẫn là nên tăng thực lực của bản thân lên, cố gắng làm cho bản thân có hi vọng đột phá đến Chân Thần, sau đó nghĩ cách rời khỏi nơi này, trở về xã hội hiện đại hoặc là đi đến Ngũ Đại Tiên Đảo.
Lâm Bình tin tưởng, nếu anh bị dòng chảy hỗn loạn của hư không cuốn đến nơi này, không nói đến việc có thể từ nơi này trở về xã hội hiện đại, nhưng nhất định có cách đi đến Ngũ Đại Tiên Đảo.
Nhưng chuyện này cần phải có thực lực để chống đỡ.
Chí ít anh không cần phải sợ hãi trước sự uy hiếp của Chân Thần mới được.
Chỉ có như vậy, anh mới có thể ở bên trong thế giới này lộng hành mà không phải kiêng kị điều gì!
Lâm Bình đi theo Nhan Kha lên Đảo Mai Linh.
Trên đường đi, Lâm Bình phát hiện trên Đảo Mai Linh không chỉ có võ giả mà còn có rất nhiều người bình thường.
Chỉ là số lượng người bình thường ít nhất cũng vượt qua một trăm nghìn người.
Mà ở trên đường đi, Lâm Bình cũng đại khái hiểu được một chuyện.
Trên Đảo Mai Linh chỉ có một vị cường giả Chân Thần, đó chính là đảo chủ Đảo Mai Linh, Nhan Quảng Kiệt.
Mà hiện giờ dưới tay Nhan Quảng Kiệt, bao gồm cả anh bên trong là có tổng cộng mười vị chiến tướng, hai vị hộ pháp, tất cả đều là cảnh giới Thần Cảnh.
Trong tay mỗi một vị chiến tướng đều phụ trách một quân đoàn Mai Linh!
Cũng giống như bảng xếp hạng chiến tướng, vị tướng đứng đầu chính là người mạnh nhất, tương tự với việc quân đoàn Mai Linh đứng đầu do chiến tướng mạnh nhất phụ trách cũng là một lực lượng chiến đấu hùng mạnh nhất.
Mà địa vị của hai vị hộ pháp còn cao hơn cả mười vị chiến tướng, là người gần nhất với đảo chủ Đảo Mai Linh Nhan Quảng Kiệt.
"Nhị công chúa."
Sau khi Lâm Bình và Nhan Kha đi lên Đảo Mai Linh, một người đàn ông trung niên mặc chiến giáp, trên giáp nhuốm máu dẫn theo một đội người ngựa, từ một hướng khác đi tới chắp tay chào hỏi với Nhan Kha.
"Chiến tướng Bảo Thiên, trận chiến này như thế nào?" Nhan Kha nhìn về phía người vừa bước tới.
"Lấy được thắng lợi hoàn toàn!" Viên Bảo Thiên ha ha cười nói.
Tiếp đó ánh mắt Viên Bảo Thiên rơi xuống người Lâm Bình.
Một vị Thần Cảnh không quen biết?
Hai mắt Viên Bảo Thiên hơi nhíu lại, nhìn Lâm Bình từ trên xuống dưới.
"Vị này chính là Lâm Bình, là chiến tướng xếp hạng thứ sáu mới được thăng cấp của Đảo Mai Linh chúng ta!" Nhan Kha nói với Viên Bảo Thiên.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!