"Người đẹp, cô mặc quần áo như vậy, đứng ở trên cao, nhìn xuống tôi. . . . . .Ừm. . . . . cô vẫn sẽ phải biến mất. . . . . "
Lâm Bình ngẩng đầu.
Khẽ giọng nói.
Lời này vừa nói ra.
Nháy mắt.
Nhiệt độ của không khí như bị giảm đi mười độ.
Làm cho người khác phát lạnh!
Mà người con gái xinh đẹp kia, giống như đang dịch chuyển, đột nhiên bay từ hồ nước lên không trung, xuất hiện tại bờ biển.
"Muốn chết!"
Mà bốn người Xuân, Hạ, Thu, Đông sắc mặt đều lạnh tanh, lập tức lao về phía Lâm Bình, muốn ra tay với anh.
Chính là muốn đưa Lâm Đình Bắc vào chỗ chết!
"Cuộn!"
Thấy thế.
Lâm Bình cũng như đi từ trong nước ra, mang theo một làn sóng nước bay lên không khung.
Sau đó vung lên.
Sát khí mạnh mẽ hướng về phía bốn người Xuân, Hạ, Thu, Đông mà bay đến.
Trong nháy mắt.
Sắc mặt bốn người Xuân, Hạ, Thu, Đông đều thay đổi.
Phải biết rằng.
Bốn người thị nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông võ công đều tuyệt đỉnh, mà mùa đông năm ngoái, võ công của họ đã đột phá đến thần cảnh.
Kết quả, trước mặt một người đàn ông xa lạ, ngay cả một đòn đầu tiên của anh ta cũng không chống đỡ được!
Nếu anh mang theo sát ý như trong lời nói, sợ rằng bốn thị vệ chỉ có một mình Đông sống sót, còn ba người Xuân, Hạ, Thu chắc chắn sẽ phải chết!
"Anh là ai?"
Trên bờ biển, ánh mắt bốn thị vệ xinh đẹp Xuân, Hạ, Thu, Đông đều lạnh như băng nhìn Lâm Bình.
"Tôi tên là. . . . .Lâm Văn Phàm!"
Lâm Bình thuận miệng nói ra một cái tên.
Dù sao.
Đám người Trần Tuyết Lan đều biết tên của anh, bởi vậy, Lâm Bình sớm đã tính toán tốt mọi chuyện, sau khi đến đảo Ngũ Đại Tiên sẽ không dùng tên thật của mình.
"Xin hỏi, đây là đâu?"
Lâm Bình hỏi.
"Vừa rồi anh nhìn thấy gì rồi?"
Một cô gái xinh đẹp lạnh giọng hỏi.
"Tôi chưa thấy gì cả."
Lâm Bình bình tĩnh nói.
"Anh nhìn được những gì rồi?"
Người con gái xinh đẹp đó lại hỏi.
"Chưa nhìn thấy gì cả."
Lâm Bình lắc đầu.
"Tôi hỏi anh lần cuối cùng, vừa nãy anh đã nhìn thấy gì rồi?"
Giọng nói của cô gái xinh đẹp càng lúc càng trở lên lạnh lẽo.
Lâm Bình: ". . . . . ."
"Tôi nói tôi không nhìn thấy gì cả cô cũng không tin, cô muốn tôi nhìn thấy cái gì sao?"
Lâm Bình tức giận nói.
"Anh đã nhìn thấy cái gì rồi?"
Người con gái xinh đẹp nhìn thẳng vào mắt Lâm Bình, giọng nói lạnh lẽo đến cực điểm, hỏi lại.
Lâm Bình thật sự không còn điều gì muốn nói.
"Màu đen, có được không?"
Tuy rằng Lâm Bình không muốn xảy ra tranh chấp với những người này, nhưng nếu họ có ý thù địch, Lâm Bình cũng không hề sợ hãi.
"Cao Văn Bằng!"
Cô gái xinh đẹp, không hề nhìn về phía Lâm Bình.
Giọng nói lạnh lùng gọi to.
Ở ngoài, cách đó ba km.
Chiến tướng thứ sáu Cao Văn Bằng cảm thấy bên trong có động tĩnh, nghe thấy đó là giọng nói của công chúa, cả người liền bật dậy, phá vỡ rào cản tốc độ của âm thanh, hơn mười giây sau, đã xuất hiện bên cạnh người con gái xinh đẹp đó.
"Công chúa!"
Cao Văn Bằng vẫn chưa nhìn thấy Lâm Bình, mà luôn quay mặt về phía người con gái ấy, cúi đầu, không nhìn thẳng vào người con gái xinh đẹp ấy.
"Móc hai con mắt của anh ta, rồi giết chết!"
Khi thấy Cao Văn Bằng xuất hiện bên cạnh, người con gái xinh đẹp trực tiếp nói.
Dứt lời.
Người con gái xinh đẹp mặc quần áo đó, đi ra phía sau.
Nghe vậy.
Lâm Bình: ". . . . . . . "
Cô ta hỏi anh đã thấy được những gì rồi.
Anh nói không thấy.
Cô ta liền muốn móc mắt và giết anh.
Vậy thì làm gì có công lý?
Mà lúc này.
Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của người con gái xinh đẹp, Cao Văn Bằng không cần hỏi lý do, một lần nữa đột phá tốc độ âm thanh, chớp mắt liền xuất hiện trước mặt Lâm Bình.
"Giết!"
Giọng nói của Cao Văn Bằng lạnh lẽo cực độ như băng.
Sau khi nói xong, một sức mạnh kinh hoàng bùng lên, một thanh trường kiếm Phương Thiên Họa ngưng tụ lại sức mạnh lao đến tấn công về phía Lâm Lâm Bình.
Tình hình thay đổi!
Dường như mọi thứ đều có thể tan biến.
"Cuộn!"
Lúc này, Lâm Bình không kịp trở tay.
Trực tiếp bị đúng một quyền, người bay ra phía sau.
Một cú đánh mạnh trực tiếp vào người.
Nhưng mà.
Thanh kiếm Phương Thiên Họa của Cao Văn Bằng cũng bị một đòn của Lâm Bình đánh cho vỡ tan sau một giây.
Rồi sau đó.
Nắm đấm của Lâm Bình lao nhanh đến.
Sắc mặt Cao Văn Bằng trở lên biến đổi.
Giơ tay lên để chặn!
"Huỳnh!"
Một tiếng nổ mang lên mạnh mẽ.
Nắm đấm của Lâm Bình trực tiếp đấm lên người Cao Văn Bằng.
Mặc dù Cao Văn Bằng đã đưa tay ra chống đỡ, nhưng cả người vẫn không chống lại được sức mạnh đó, bị Lâm Bình đánh cho bay ra xa.
''Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Lâm Bình đánh Cao Văn Bằng bay ra ngoài, sau đó bay trở lại chỗ cũ của mình với tốc độ nhanh hơn khi ra đòn tấn công, trong khung trung một loạt tiếng nổ nghe chói tai vang lên.
Cây cối ven đường tất cả đều như biến mất.
Tất cả đều bị Cao Văn Bằng nghiền nát.
Cuối cùng.
Cao Văn Bằng rơi xuống trước mặt người con gái xinh đẹp.
Lúc đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!