Nhưng, có một điều rất rõ ràng là, không có bất cứ người nào có thể cho Lâm Bình một câu trả lời.
Nhưng mà, bất kể bây giờ anh ở đâu, thì việc phải cấp bách khôi phục thực lực của bản thân quay lại trạng thái đỉnh cao mới là đạo lý đúng đắn nhất.
Lâm Bình lần nữa tìm đến một nơi an toàn, bắt đầu chữa thương.
Ba ngày sau.
Rốt cuộc thì những vết thương trên người của Lâm Bình cũng đã khá hơn thêm được mấy phần, thực lực chiến đấu cũng đã được khôi phục đến mức bình thường của cảnh giới Thần Cảnh.
Điều này cũng bởi vì là do nguồn năng lượng ở nơi này nồng đậm hơn gấp mấy lần so với ở trong xã hội hiện đại.
Lâm Bình đứng dậy, bay lên trên trời, sau đó bắt đầu cẩn thận thăm dò nơi anh đang ở hiện tại.
Sau khi Lâm Bình lướt ngang qua bên trên hòn đảo khoảng hai mươi cây số, đi tới một bên khác của đảo nhỏ này thì anh lại bắt đầu cảm giác được nguồn năng lượng ở trên đảo, đang càng ngày càng trở nên nồng đậm.
“Hình như là năng lượng ở phía bên kia là nồng đậm nhất!”
Ánh mắt của Lâm Bình nhìn về phía một phương hướng trong số đó.
Sau đó, anh không tiếp tục bay trên không nữa, mà lại hạ người xuống trên đảo nhỏ, trong lòng nổi lên tính cảnh giác, sau đó cũng vội vàng đi về phía khu vực có năng lượng nồng đậm nhất.
Khoảng mười phút sau.
“Thì ra phần lớn năng lượng ở trên đảo đều tập trung hết ở nơi này.”
Lâm Bình nhìn một cái hồ có kích thước khoảng chừng bằng một nửa sân đá bóng phía trước mặt ở trên đảo, ánh sáng ở trong hai tròng mắt lập tức lóe lên.
Hoặc là nói, cái hồ này cũng không phải chỉ là một cái hồ thông thường, bởi vì trong đó có hàm chứa một nguồn năng lượng rất phong phú.
Mặc dù vẫn còn thua kém rất xa so với nước năng lượng được luyện chế từ năng lượng tinh khiết nhất mà thành được Lâm Bình mang theo, nhưng mà năng lượng ở trong này cũng đã đậm đặc hơn gấp nhiều lần so với ở trong không khí.
Lâm Bình dùng Tinh thần lực để thử tiến hành thăm dò nhưng mà cũng không phát hiện được trong hồ này có sinh vật gì, cũng không cảm giác được có nguy hiểm gì.
Lúc này, Lâm Bình không còn bất cứ do dự nào nữa mà khom người cúi đầu, đâm lao xuống hồ nước.
Năng lượng trong nước bắt đầu chạy dọc theo chân tay và làn da bên ngoài của Lâm Bình mà len lỏi, bị anh hấp thu vào tận sâu bên trong cơ thể, chữa trị vết thương và lấp đầy các khoảng không trong cơ thể của anh.
...
Ba ngày sau!
Một con thuyền vô cùng to lớn rẽ sóng mà đi tới.
Trên thuyền.
Bên trong một căn phòng rộng lớn, nguy nga lộng lẫy, được tô điểm bằng vô số đá quý xa hoa, nhụy hoa nở rộ, toát ra mùi thơm nhàn nhạt, có một cô gái vô cùng xinh đẹp và kiều diễm đang nằm nghiêng một bên ở trên giường, cặp mắt híp lại, đôi môi khẽ nhếch lên, một nửa bắp chân như ngọc thạch tùy ý gác ở bên ngoài, chiếc quần chuyên dùng để múa Vũ điệu Nghê Thường cũng không thể che hết được cảnh đẹp tuyệt vời này.
Ba ngàn sợi tóc xanh, tùy ý rơi tán loạn.
Da thịt trắng nõn, gió thổi qua cũng có thể xé rách!
Mà ở hai bên trái phải của cô gái xinh đẹp còn có hai người hầu nữ cũng có khuôn mặt xinh đẹp, đang không ngừng bóp vai, xoa chân cho chủ nhân.
Từ trên khuôn mặt hơi hơi có vẻ hưởng thụ của cô gái xinh đẹp và kiều diễm kia thì có thể nhận ra được, lực tay và tay nghề của những người hầu nữ kia rõ ràng là rất được lòng của cô gái.
Mà vào lúc này, bên trên cánh cửa của gian phòng lại nhẹ nhàng được ai đó gõ lên.
Tựa như là sợ quấy rối đến chủ nhân ở bên trong, cho nên, âm thanh cũng vô cùng nhẹ nhàng.
“Đi vào!”
Mà cô gái vốn tưởng chừng như đã hưởng thụ quá trình đấm bóp này của hai người hầu nữ đến mức đi vào giấc mộng đẹp rồi lại bất ngờ mở miệng lên tiếng trước tiên.
Âm thanh mang theo một tia xúc cảm tuyệt vời, trong trẻo lại cuốn hút.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng!
Lại thêm một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp đi vào.
Khuôn mặt xinh đẹp, nhìn qua một cái thôi cũng thấy được, đây là một người đẹp hiếm thấy.
Chỉ có điều là, một khi đem ra để mà so sánh với cô gái đang nằm trên giường kia thì, cô gái mới đi vào này lại hiện ra dáng vẻ của một món đồ bình thường.
“Chủ nhân, đến rồi!”
Người hầu nữ đi tới trước mặt của cô gái xinh đẹp, sau đó cung kính nói.
Nghe thấy vậy, cô gái xinh đẹp nâng mí, mở hai tròng mắt ra, sau đó khẽ vẫy tay, tỏ ý đuổi hai người hầu nữ ở hai bên trái phải đang không ngừng xoa vai, bóp chân cho chính mình xuống.
Ngay sau đó, thân người của cô gái xinh đẹp lập tức động đậy, bước xuống khỏi từ chiếc giường treo ở bên trong phòng, đong đưa dáng người yểu điệu mà đi ra bên ngoài phòng.
“Hy vọng là không để cho mình phải thất vọng!”
Trên boong thuyền, cô gái xinh đẹp nhìn về phía hòn đảo đang càng ngày càng hiện rõ ở bên trong tầm mắt, lẩm bẩm nói.
Sau khi tới gần hòn đảo nhỏ kia.
“Hộ vệ của cánh quân bên trái ở lại trên thuyền canh giữ, chiến tướng thứ sáu, Hộ vệ của cánh quân bên phải cùng với Xuân, Hạ, Thu, Đông theo tôi lên đảo!”
Dứt lời, cô gái xinh đẹp nâng mũi bàn chân, đạp nhẹ lên trên boong thuyền một cái, ngay lập tức cả người hóa thành một đường ánh sáng chói mắt, chỉ trong tức khắc sau đã rơi xuống bãi cát ở bên rìa của hòn đảo.
Bãi cát vô cùng mềm mại.
Nhưng khi bàn chân của cô gái xinh đẹp đạp ở phía trên, vẫn lại không hề có một chút sụp đổ lay lún sâu xuống, cũng không hề để lại bất kỳ một chút dấu vết nào.
Mà những người đầu tiên đi theo cô gái xinh đẹp vào đảo nhỏ chính là bốn người hầu nữ có tên là Xuân, Hạ, Thu, Đông, theo sát bước chân của chủ nhân không rời.
Tiếp theo đó, một đội ngũ gồm hai mươi người theo sự chỉ dẫn của chiến tướng thứ sáu Cao Văn Bằng cũng đi theo, tiến vào hòn đảo nhỏ.
Đoàn người đi thẳng về phía Đông của hòn đảo.
...
Hai giờ sau.
Đoàn người của cô gái xinh đẹp lại một lần nữa xuất hiện ở trên đảo.
Nhưng mà, một nhóm đội ngũ gồm có hai mươi sáu người, cộng thêm cả cô gái xinh đẹp ở bên trong, nhưng mà lúc này lại chỉ còn lại có hai mươi người.
Hộ vệ của cánh quân bên phải đã ít đi sáu người.
Mà trên người của cô gái xinh đẹp, chiến tướng thứ sáu Cao Văn Bằng cùng với bốn người hầu nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông, bao gồm còn cả hai mươi người sống sót của đội Hộ vệ của cánh quân bên phải lúc này đều nhuốm đầy máu tươi.
Cô gái xinh đẹp nhìn những vết máu nhỏ xíu dính trên người của chính mình, sau đó không nhịn được mà nhíu mày.
Nhưng mà, rất hiển nhiên, vẻ mặt của cô gái lúc này lại là vẻ thích thú.
“Chủ nhân, chủ nhân có muốn thay một bộ trang phục khác hay không?”
Lúc này, người hầu nữ đứng đầu, được gọi là “Đông” đi lên, bưng trong tay một bộ trang phục tơ tằm sạch sẽ, lên tiếng hỏi cô gái xinh đẹp.
“Ở gần nơi này có một cái hồ?”
Cô gái xinh đẹp không trực tiếp trả lời, mà lại hỏi ngược lại một câu.
“Ở phía Tây có một cái hồ, năng lượng ở bên trong đó cũng coi như là nồng đậm!”
Đông trả lời.
“Đổi hướng sang phía Tây!”
Cô gái xinh đẹp hờ hững nói.
Sau đó, mọi người chuyển đổi phương hướng, đi thẳng một đường tới phía Tây.
Quả nhiên, đoàn người nhìn thấy được một cái hồ có sương mù tràn đầy, trong đó tản ra nguồn năng lượng nồng đậm hơn rất nhiều lần so với bên ngoài.
Sau khi thấy được cái hồ kia, cô gái xinh đẹp khẽ lắc đầu: “Đáng tiếc, năng lượng vẫn còn chưa đủ nồng đậm, vẫn còn chưa đạt đến được tiêu chuẩn của nước năng lượng hạ phẩm, nếu không thì còn có thể cân nhắc việc mang về.”
Sau đó, cô gái xinh đẹp khẽ xua tay.
Thấy vậy, lúc này chiến tướng thứ sáu Cao Văn Bằng mới lên tiếng nói: “Công chúa, tôi dẫn theo Hộ vệ của cánh quân bên phải ra phía bên ngoài ba cây số chờ!”
Cô gái xinh đẹp nhẹ khẽ gật đầu.
Cao Văn Bằng và Hộ vệ của cánh quân bên phải vội vàng chạy đi, chỉ để lại cô gái xinh đẹp, cùng với bốn người hầu nữ Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Lúc này, hai người hầu nữ lúc trước làm nhiệm vụ xoa vai, bóp chân cho cô gái xinh đẹp là Xuân và Hạ tiến lên phía trước, sau đó lưu loát mà cởi đai gỡ áo cho cô gái xinh đẹp.
Rất nhanh.
Cô gái xinh đẹp chỉ còn mặc trên người một bộ đồ lót mà đi về phía hồ.
Mũi chân nhẹ nhàng nhón lên một cái, cả người của cô gái đã rơi vào chính giữa lòng hồ.
Nhưng mà, vào thời điểm khi rơi vào bên trong lòng hồ nước, sắc mặt của cô gái xinh đẹp lập tức thay đổi.
“Ai ở đáy hồ?”
Giọng nói của cô gái xinh đẹp lúc này trở nên vô cùng giá rét.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!