Sau khi bước vào bên trong lối đi do Cao Trần Hải mở ra này, ngay lập tức Lâm Bình lại cảm thấy được một loại cảm giác giống như là choáng váng.
Mà anh, hình như là đã thật sự tiến vào bên trong một lối đi.
Xung quanh, chính là hư không đang liên tục chảy loạn.
Nơi này mang đến cho Lâm Bình một loại cảm giác hết sức nguy hiểm.
Khó trách Cao Trần Hải lại nói, nếu như mà phá hỏng lối đi, thì sẽ tạo thành mối nguy hiểm lớn.
Xấp xỉ mười giây sau.
“Sắp đến nơi rồi.”
Cao Trần Hải thích thú nói.
Nhưng mà, cũng chính là vào lúc này, sau khi lời nói của Cao Trần Hải mới vừa rơi xuống, Lâm Bình lại đột nhiên đánh ra một quyền, trong nháy mắt, Chân Nguyên bắt đầu tàn phá lối đi không gian.
“Anh làm cái gì vậy?”
Cao Trần Hải cực kỳ hoảng sợ.
Trong nháy mắt, sắc mặt cũng trở nên ảm đạm và u ám.
Phá hỏng lối đi không gian, điều này con mẹ nó... Chính là muốn lấy mạng đổi mạng có đúng hay không...
“Ý đồ của anh tôi còn không biết được hay sao?”
Lâm Bình hừ lạnh một tiếng, nói.
Vào thời điểm mà dòng không gian chảy loạn đang không ngừng cuồn cuộn cuốn tới, Lâm Bình lại đột nhiên nhảy ra phía bên ngoài cánh cửa ngăn cách.
Mà thực lực ngày hôm nay của Cao Trần Hải đã suy yếu đến tận cùng, ngay cả Thần Cảnh cũng phải miễn cưỡng lắm mới có thể duy trì được, cho nên vào thời điểm dòng không gian chảy loạn cuốn tới giống như thế này, cho dù là Lâm Bình không trực tiếp ra tay giết chết Cao Trần Hải, nhưng mà Lâm Bình đã khuấy động không gian chảy loạn, khiến cho Cao Trần Hải trực tiếp bị không gian chảy loạn cuốn đi.
Trong nháy mắt, cả người của Cao Trần Hải đã bị chia năm xẻ bảy.
“Lâm Hải Nam, mày con mẹ nó đã từng nói qua là sẽ không giết tao?”
Trước khi thân thể hóa thành mảnh vụn, Cao Trần Hải đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân để mà quát lên một tiếng.
“Tôi có thể không trực tiếp ra tay giết anh!”
Giọng nói của Lâm Bình thấp thoáng lan truyền qua không gian.
“Tao abcxyz...” Cao Trần Hải vẫn còn muốn bắn ra một câu thô tục.
Nhưng mà, còn không chờ Cao Trần Hải kịp mở miệng để mà nói chuyện, cả người đã bị dòng không gian chảy loạn nuốt chửng hoàn toàn.
Cuối cùng biến thành một đám sương máu.
Cho đến tận lúc chết, Cao Trần Hải cũng vẫn không dám tin tưởng, chỉ còn kém một giây phút cuối cùng nữa thôi, chính mình sẽ có thể sống, còn Lâm Hải Nam cũng sẽ phải xong đời.
Nhưng mà, chỉ còn kém một chút như vậy nữa mà thôi, chính Cao Trần Hải lại chết ở bên trong dòng không gian chảy loạn!
Nhưng mà, cho đến tận một khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết kia, Cao Trần Hải cũng không nghĩ thông suốt được một điều này.
Đó chính là, tại sao Lâm Hải Nam lại muốn lấy mạng đổi mạng, cùng chết với chính mình!
...
Mà vào thời điểm lối đi không gian xảy ra biến cố, năm đảo Tiên lớn ở ngoài hải ngoại, cũng rối rít kinh ngạc và hoảng hốt!
Còn về phía Lâm Bình.
Sau khi phá hoại lối đi không gian xong, Lâm Bình cũng lập tức dùng đến tốc độ cao nhất để mà xông ra bên ngoài điểm cuối cùng kia của lối đi.
Nhưng mà, Lâm Bình vẫn đã đánh giá quá cao chính mình, hoặc chính là nói, anh đã đánh giá thấp sức mạnh của dòng không gian chảy loạn.
Rõ ràng đã cố ý chọn ra tay vào giây phút sau cùng, để cho dòng không gian chảy loạn cũng cuốn chính mình đi, sau đó anh sẽ nhảy ra bên ngoài thêm một lần nữa, nhưng mà vào lúc anh muốn thực hiện kế hoạch của chính mình thì Lâm Bình lại phát hiện ra, anh không hề được như ý muốn.
Hoặc là nói, vận may của anh, thật sự là có chút kém.
Vào thời điểm Lâm Bình nhắm thẳng ngay vào mục tiêu, lựa chọn cho chính mình một nơi có cảm giác nguy hiểm yếu ớt nhất ở bên trong dòng không gian chảy loạn, Lâm Bình quả thực là đã lấy cái giá bản thân mình chỉ bị thương nhẹ để đối phó với dòng không gian chảy loạn.
Chỉ cần một giây phút nữa thôi là Lâm Bình đã có thể rời khỏi lối đi này.
Nhưng mà, cũng chính ngay vào thời điểm đó, một luồng dòng không gian chảy loạn hết sức mãnh liệt cuồn cuộn cuốn tới chỉ trong một cái nháy mắt.
“Mình abcxyz...”
Lần này, đến phiên Lâm Bình văng tục.
Thân thể của Lâm Bình bị dòng không gian chảy loạn cuốn qua, bị nguồn sức mạnh to lớn tác động đến, cuối cùng vô cùng trực tiếp mà văng tung tóe ra mấy ngụm máu, lục phủ ngũ tạng cũng đều bị tổn thương, máu tươi rải rác trong không gian.
Trong nháy mắt, Lâm Bình bị bao phủ bởi một loại cảm giác chết chóc.
Trong lúc nguy cấp.
Tu La, Bạch Hồng, Phù Dung, Cửu U, Lưu Quang, Thâm Ảm, Kinh Mộng, Hàn Nguyệt, Cầu Long!
Chín thanh Phá kiếm đều cùng lúc xuất hiện!
Lâm Bình dồn hết toàn bộ sức lực, dùng sáu thanh Phá kiếm trong số đó để bảo vệ chính mình, muốn khuấy động dòng không gian chảy loạn đang không ngừng ầm ầm cuốn tới kia.
Còn ba thanh “Tu La, Bạch Hồng, Phù Dung” thì lại được Lâm Bình dùng hết toàn bộ thực lực để đánh ra.
“Phá!”
Lâm Bình đột nhiên quát lên một tiếng chói tai.
Chỉ trong một cái nháy mắt này, không gian đột nhiên bị xé rách ra, tạo thành một lỗ thủng.
Lâm Bình đem hết toàn bộ thực lực để chui ra bên ngoài, thoát khỏi lối đi từ vết rách kia.
...
“Lần sau cũng sẽ không dám mạo hiểm đến như vậy nữa!”
Ở bên ngoài.
Từ trên không trung, Lâm Bình rơi vào một vị trí nào đó bên trong rừng rậm.
Cười khổ một tiếng.
Toàn bộ khuôn mặt của anh lúc này đều hiện lên vẻ vui mừng vì sống sót sau tai nạn.
Lần này, nếu như không phải là vì có chín thanh Phá kiếm mà nói, vậy thì anh nhất định là đã xong đời rồi!
Nhưng mà, cho dù là đã có thể thoát ra được rồi đi chăng nữa, nhưng mà, Lâm Bình của lúc này cũng đã bị thương nặng!
Cả người hiện lên đầy những vết máu rậm rạp và chằng chịt, lục phủ ngũ tạng cũng đã đều bị tổn thương một cách nghiêm trọng.
Lần này, mặc dù bởi vì não bộ không bị tổn thương, cho nên cũng không bị rơi xuống cảnh giới bên dưới, nhưng mà lực chiến đấu của Lâm Bình lúc này... Đoán chừng, mười phần thì cũng đã không còn được một phần!
Sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn anh cũng chỉ có thể phát huy ra được lực chiến đấu cao nhất của cảnh giới Hóa Cảnh!
Nhưng mà, đây cũng chỉ là những biện pháp bất đắc dĩ, không thể nào làm khác được của Lâm Bình mà thôi.
Quả thực là đúng theo lời mà Cao Trần Hải đã nói, sau khi xuyên qua không gian lối đi, thì sẽ không thể tùy ý rơi thẳng vào bất cứ một nơi cụ thể nào ở trong hải phận của đảo Tiên được.
Nhưng làm sao mà Lâm Bình có thể cảm thấy yên tâm được đây?
Cho dù là đúng như những lời mà Cao Trần Hải đã từng nói kia, sẽ không rơi thẳng vào bên trong hang ổ của Đại Dữ, nhưng mà có lẽ, nơi này cũng sẽ không cách Đại Dữ quá xa.
Còn về việc sẽ tùy ý rơi xuống một địa điểm nào đó, chuyện này thì Lâm Bình tin tưởng rằng, nó có thể là thật sự.
Thế nhưng anh tuyệt đối sẽ không tiếp tục đồng hành cùng với Cao Trần Hải nữa.
Lâm Bình không hề tin vào việc, sau khi Cao Trần Hải dùng dấu ấn Căn Nguyên chuyên biệt để mở ra cánh cửa ngăn cách khoảng không thì hai người thật sự sẽ có thể lưu lạc đến một nơi nào đó bất kỳ, mà không phải là chạy đến bên trong phạm vi của Chân Thần đã tạo nên dấu ấn Căn Nguyên kia!
Cao Trần Hải tự cho rằng là bản thân đã che giấu ý định giết người trong lòng mình rất tốt.
Nhưng mà Tinh thần lực của Lâm Bình hiện nay cũng đã sắp đạt đến được một ngàn vân, cho nên đối với ý định giết người nhỏ bé đến mức như có như không mà thỉnh thoảng Cao Trần Hải để lộ ra, Lâm Bình vẫn có thể cảm nhận được.
Chính là bởi vì nguyên nhân này, Lâm Bình mới không yên tâm.
Cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành như vậy.
“Phải nhanh chóng tìm được một chỗ thích hợp để chữa trị vết thương!”
Lâm Bình lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt của anh cũng có chút nặng nề.
Đầu tiên, Lâm Bình dứt khoát lấy một phần tinh hoa sinh mệnh ra, sau đó trực tiếp đổ vào miệng một hớp lớn.
Đồng thời, lại lấy một ít nước năng lượng ra, bắt đầu hấp thu.
Cho đến một giờ đồng hồ sau.
Lúc này, Lâm Bình mới mở hai mắt ra một lần nữa.
“Vết thương lần này, thật sự là có chút nặng.”
Sắc mặt của Lâm Bình vô cùng nặng nề.
Cho đến lúc này, những thứ kia mới chỉ có thể đảm bảo được rằng những vết thương bên trong cơ thể của anh không trở nên nghiêm trọng hơn nữa, nhưng mà cũng không có quá nhiều chuyển biến tốt lên.
Cũng vẫn còn may, Lâm Bình có đem theo nửa chai tinh hoa sinh mệnh, nếu không, e rằng tình huống sẽ còn trở nên càng tệ hại thêm.
Sau khi tình trạng vết thương đã được khá hơn, Lâm Bình lại dùng Tinh thần lực để mà dò xét phía bên ngoài.
Phạm vi bên trong chu vi mấy cây số, vậy mà lại không hề có dù chỉ là nửa cái bóng người.
“Không phải nói là năng lượng của vùng đảo Tiên ở hải ngoại rất dồi dào hay sao? Tại sao lại không cảm nhận thấy được sự nồng đậm của năng lượng ở nơi này?”
Mặc dù, năng lượng ở nơi này đã có độ nồng đậm cao hơn gấp mấy lần so với bên ngoài, nhưng mà điều này vẫn còn cách xa so với trong tưởng tượng của Lâm Bình.
Lâm Bình không khỏi khẽ nhíu hai chân mày lại.
Sau đó bay lên trời, Lâm Bình phát hiện, lúc này, anh vậy mà lại đang ở trên một hòn đảo nhỏ chỉ có diện tích khoảng chừng bốn, năm mươi ki-lô-mét vuông.
Bốn phía xung quanh, trong tầm mắt mà mắt thường có thể đạt tới được, không còn bất cứ một hòn đảo nào khác nữa.
“Đây không phải là năm đảo Tiên lớn đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!