Đồng thời ngay lúc này, Lâm Bình cũng bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn, rốt cuộc là những thứ mà mấy người Cao Trần Hải bọn họ nắm giữ quá mức nhỏ bé, hay là “Luyện Thần Quyết” mà Yến Nhi cho quá mức cao cấp?
Nếu như là giả thiết ở vế sau mà nói...
Vậy thì, tại sao Yến Nhi lại có thể dễ dàng đưa thứ bảo vật quý báu đến như vậy cho anh?
Chẳng lẽ cũng là bởi vì anh đã từng giúp Yến Nhi một chút chuyện nhỏ trước đó?
Rất hiển nhiên.
Hiện giờ Lâm Bình vẫn chưa thể có được câu trả lời.
“Không quan tâm được đến nhiều chuyện như vậy nữa, có đôi lời Yến Nhi nói rất đúng, chỉ có khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, mới là đạo lý đúng đắn nhất.”
“Đợi đến khi chính mình trở nên mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, rồi thì sớm muộn cũng sẽ có một ngày mình không còn thua kém Yến Nhi nữa, đến thời khắc đó, cho dù là Yến Nhi có mục đích gì khác thì cũng lại có thể như thế nào được?”
Lâm Bình không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.
Lại một lần nữa bắt đầu chuyên tâm đi bắt những hạt Tinh thần tồn tại ở bên trong trời đất.
Ba ngày sau.
Tinh thần lực của Lâm Bình đã đạt tới con số 960 vân.
Lâm Bình mở hai mắt ra.
Trong mắt dường như có được ánh sáng sạch bóng nhảy lên vậy.
“Đáng tiếc, hạt Tinh thần ở trung hải vẫn là quá ít ỏi, hạt Tinh thần ở xung quanh nơi này đều đã bị tôi bắt được hết rồi, không còn lại một hạt nào nữa.”
Cuối cùng, Lâm Bình than thở một tiếng.
Nhưng mà, trong ba ngày, Tinh thần lực của anh đã tăng lên tròn trịa 8 vân, nếu như chuyện này mà bị truyền đi ra ngoài, chắc chắn là sẽ khiến cho toàn thế giới chấn động.
“Ba ngày đã qua, không thể tiếp tục trì hoãn thời gian thêm quá lâu được nữa.”
Lâm Bình tự nói với chính mình.
Rốt cuộc tình huống của Chu Thanh là như thế nào, đến bây giờ anh vẫn không thể chắc chắn được.
Hơn nữa, sau khi giết chết Lê Tông, Lâm Bình cũng không thể nào biết được tình hình của năm đảo Tiên lớn ở hải ngoại như thế nào rồi, đặc biệt là tình huống của Đại Dữ, cho nên anh nhất định phải tranh thủ thời gian đi đến địa bàn của năm đảo Tiên lớn lớn.
“Nghiên cứu qua một phen về những chiêu thức tấn công bí mật của Tinh thần lực, ba ngày sau phải lập tức lên đường.”
Lâm Bình âm thầm hạ quyết định.
Còn những chuyện liên quan đến việc thu thập thêm những hạt Tinh thần, tăng thêm Tinh thần lực, Lâm Bình dự định đợi đến lúc đi đến năm đảo Tiên lớn ở hải ngoại rồi lại nói sau.
Nói không chừng, số lượng Tinh thần hạt ở bên trong thế giới nhỏ đó sẽ phong phú hơn nhiều so với bên ngoài, cùng trong một khoảng thời gian giống nhau, nhưng có thể làm chơi mà ăn thật.
Lúc này.
Lâm Bình lại bắt đầu nghiên cứu những chiêu thức tấn công bí mật của Tinh thần lực ở bên trong cuốn “Luyện Thần Quyết” thêm một lần nữa.
...
Ba ngày sau.
Lâm Bình xuất quan.
Sau đó đến tìm Hà Nguy Nhiên.
“Ông Nhiên, tôi phải đưa theo Cao Trần Hải đi đến năm đảo Tiên lớn ở ngoài hải ngoại!”
Lâm Bình dứt khoát nói.
“Được.”
Hà Nguy Nhiên không có bất cứ điều gì bất ngờ.
Chuyện Lâm Bình muốn đi đến năm đảo Tiên lớn ở ngoài hải ngoại, bọn họ đã biết được từ sớm rồi, cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho chuyện này từ lâu.
“Cậu cầm theo mấy thứ này đi, đến lúc đó nói không chừng lại cần dùng đến.”
Tiếp sau đó, người vốn dĩ đang tiến hành chủ trì công việc bố trí canh phòng Siêu Võ ở Đông hải là Hà Nguy Nhiên, lúc này cũng đã phái người đưa tới bốn chiếc hộp nhỏ.
Mỗi một chiếc hộp chỉ có kích thước khoảng chừng bằng một quả bóng rổ.
“Đây là...?”
Lâm Bình hạ ánh mắt mà nhìn xuống mấy chiếc hộp vừa mới được đưa đến kia.
Hà Nguy Nhiên đột nhiên cười lên hai tiếng khà khà, trên khuôn mặt già lộ ra một tia vẻ mặt niềm nở đầy gian xảo: “Đây là Siêu Võ cỡ nhỏ đã nghiên cứu được từ mấy năm trước, cũng chính là loại Siêu Võ có thể tích nhỏ nhất trong các loại Siêu Võ có mặt ở trên thị trường hiện nay, diện tích che phủ cũng chỉ có năm ki-lô-mét vuông, đoán chừng nếu như muốn nổ chết Thần Cảnh mà nói, vậy thì phải để cho nó phát nổ ở bên trong phạm vi trăm mét thì mới có thể đảm bảo được việc không để xảy ra bất cứ sai sót nào.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lâm Bình đột nhiên có sự biến đổi.
Thứ này ngược lại là thứ đồ chơi rất thú vị.
Nhưng mà, bên trong phạm vi trăm mét đối với Thần Cảnh mà nói, thật sự là chỉ cần trong một cái nháy mắt thôi là có thể tránh được rồi.
Có thể mang đến được hiệu quả hay là không, thì còn phải xem cách dùng nó như thế nào nữa.
“Nếu như cậu bị Chân Thần đuổi giết, hoặc là gặp phải sự bao vây và tấn công của số lượng lớn Thần Cảnh, chỉ cần có thế hành động khi người ta không đề phòng, vậy thì chắc chắn sẽ bẫy chết được không ít người.”
Hà Nguy Nhiên nói lại thêm một lần nữa.
Bên trong lời nói này của ông ta thậm chí còn có chút hưng phấn.
Sinh thời, ông ta cũng chưa từng dùng qua loại đồ chơi này bao giờ đâu.
“Tôi vẫn hy vọng rằng chính mình sẽ không cần phải dùng đến loại đồ vật này thì vẫn tốt hơn.”
Lâm Bình bất đắc dĩ nói.
“Yên tâm đi, cậu nhất định sẽ dùng đến những thứ này.”
Hà Nguy Nhiên vô cùng khẳng định nói.
“Ông hy vọng tôi sẽ bị Chân Thần đuổi giết, hoặc là bị vô số Thần Cảnh bao vây và tấn công đến như vậy hay sao?” Lâm Bình không vui nói.
“Chuyến này cậu đi đến vùng đảo Tiên ở hải ngoại, dựa vào tính cách của cậu, nếu như không hề có bất cứ chuyện gì xảy ra, vậy thì từ nay về sau, tên của lão già tôi đây sẽ viết ngược lại.”
Hà Nguy Nhiên bày ra nét mặt “Tôi đây rất hiểu cậu” mà nhìn về phía Lâm Bình.
Điều này khiến cho Lâm Bình im lặng không nói một hồi.
Nhưng mà, Lâm Bình cũng vẫn biết được, thật ra thì chuyến đi lần này của anh đến vùng đảo Tiên ở hải ngoại, đúng thật sự là rất nguy hiểm.
“Nếu vậy thì tôi sẽ nhận bốn viên Siêu Võ cỡ nhỏ này, nhưng mà ông vẫn nên có lòng mong chờ vào tôi một chút đi có được không.”
Ngay khi vừa mới dứt lời, Lâm Bình vung tay lên, sau đó thu bốn viên Siêu Võ cỡ nhỏ kia vào bên trong khối ngọc bội kia của Lê Tông.
Vẫn còn may, không gian rộng ba mét vuông, nói lớn không lớn, nhưng mà nói nhỏ thì ngược lại là cũng không nhỏ, vẫn còn có thể bỏ được bốn viên Siêu Võ cỡ nhỏ này vào bên trong được.
Sau đó.
Lâm Bình đi thay một bộ quần áo khác.
Việc đầu tiên chính là dựa theo lời nói của đám người Tiêu Hải và Cao Trần Hải, đặt làm từ sớm loại trang phục có kiểu dáng giống với những người ở vùng đảo Tiên ở hải ngoại vẫn hay mặc... Trang phục Cổ trang...
Dẫu sao thì.
Nếu như mặc quần áo của người trong xã hội hiện đại mà đi đến nơi đó, vậy thì người khác chỉ cần liếc mắt một cái thôi cũng có thể nhận ra được. Cách ăn mặc, trang điểm của bạn mà có điểm gì đó khác biệt thì sẽ rất dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.
“Không tệ, nhóc con Lâm Bình, cũng nhìn ra được mấy phần đẹp trai giống như tôi lúc còn trẻ!”
Hà Nguy Nhiên nhìn thấy Lâm Bình mặc một bộ trang phục cổ màu đen thì không khỏi cười ha ha hai tiếng rồi nói.
Nghe được lời này, Lâm Bình lại chỉ gật đầu một cái mà phụ họa.
Hà Nguy Nhiên kinh ngạc không thôi, hỏi lại: “Cậu không phản bác một chút nào hay sao?”
“Dáng vẻ khi còn trẻ của ông dù cho có như thế nào thì tôi cũng chưa từng được thấy qua, cho nên đương nhiên là ông nói cái gì thì sẽ là cái đó.” Lâm Bình cười nói.
Hà Nguy Nhiên không khỏi gật đầu một cái.
Đúng là trẻ con dễ dạy mà!
Nhưng mà, chỉ trong một khoảnh khắc sau đó.
Lâm Bình lại một lần nữa hờ hững nói: “Dù sao thì vào thời điểm bây giờ, người có con mắt tinh đời chỉ cần nhìn một cái thôi cũng có thể biết được, tôi đẹp trai hơn ông, còn cao hơn ông, cũng mạnh hơn ông...”
Trong nháy mắt.
Nụ cười trên mặt của Hà Nguy Nhiên trở nên cứng đờ!
Không khí!
Cũng trở nên vô cùng yên tĩnh!
Mà đến khi Hà Nguy Nhiên muốn mở miệng phản bác, Lâm Bình đã sớm hóa thành một vệt ánh sáng lấp lánh, biến mất không còn dấu vết gì nữa ở ngay trước mắt của ông ta.
từ hắn đích trước mắt biến mất.
“Cái con mẹ nó chứ, ba hoa một hồi, cuối cùng ông già mình lại thua nữa rồi?”
Hà Nguy Nhiên đấm ngực dậm chân.
Nhưng mà rất nhanh.
Gương mặt của Hà Nguy Nhiên lại hóa thành một mảng màu khổ sở.
Ông già như mình, hình như thật sự là không mạnh bằng cậu ta!
Hình như là, thật sự cũng không cao bằng cậu ta!
Nhưng mà, không đẹp trai bằng cậu ta?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!