"Đừng tưởng rằng chuyện này có thể khiến cho em khuất phục!"
"Lâm Bình!"
"Lâm Bình!"
Lúc này, khuôn mặt Tô Uyên đỏ bừng, nhưng ngoài ra vẫn phảng phất nét quật cường.
Không bao giờ "bị đánh đến nỗi khuất phục!"
"Vậy cái này thì sao?"
Bỗng nhiên Lâm Bình đưa tay ra lần nữa, anh gãi gãi ở bên eo của Tô Uyên.
Nhưng Tô Uyên vẫn kiên trì hét lên: "Lâm Bình! Lâm Bình! Lâm Bình!"
Lâm Bình tiếp tục cù lét.
"Lâm Bình!"
"Lâm Bình!"
...
"Được rồi! Được rồi! Em chịu thua! Em biết em sai rồi!"
"Chồng!"
"Anh yêu của em!"
Tô Uyên vừa cười vừa né tránh vừa cầu xin tha thứ.
"Cái này cũng không sai biệt lắm." Lâm Bình lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Vợ à, em muốn xem phim gì?"
Sau đó, Lâm Bình hỏi.
Nghe được chữ "Vợ", mặt Tô Uyên càng thêm đỏ bừng ngượng ngùng: "Em muốn xem phim tàu Titanic!"
"Không thành vấn đề!"
Lâm Bình cười một tiếng.
...
Bộ phim đã kết thúc.
Tàu Titanic chìm xuống biển.
Cuối cùng, nam chính Jack đã trao cơ hội sống cho nữ chính Rose, còn mình thì bị đông cứng rồi chết ở trong biển, hy vọng của nam chính là nữ chính tiếp tục dũng cảm sống.
Thấy kết cục phim như vậy, tâm trạng của Lâm Bình vẫn ổn.
Nhưng trong hốc mắt của Tô Uyên đã ướt đẫm, cô vô cùng cảm động.
Tô Uyên ôm chặt lấy Lâm Bình: "Chồng à, nếu như có một ngày chúng ta cũng gặp phải tình huống như vậy thì anh nhất định không được để ý tới em, em hy vọng người được sống tiếp chính là anh."
"Cô gái ngốc nghếch này, em quên mất rằng chồng em có thể bay lên trời chui xuống đất sao? Nếu thật sự gặp phải tình huống này và còn có anh ở đấy thì hai chúng ta sẽ không có ai chết cả, tất cả mọi người cũng sẽ không chết."
Lâm Bình cười nói.
"Em nói là nếu như mà!"
Tô Uyên liếc mắt nhìn Lâm Bình.
"Không có cái loại nếu như này!" Lâm Bình lắc đầu.
"Anh quá khinh người rồi!"
Tô Uyên vỗ Lâm Bình một cái.
"Được rồi, nếu thật sự có một ngày như vậy thì em cảm thấy anh sẽ bỏ rơi em sao?"
Lâm Bình không vui nói.
"Tất nhiên là không rồi." Tô Uyên cười khúc khích: "Nhưng mà, nếu như chuyện này thật sự xảy ra, em nhất định sẽ chủ động từ bỏ chính mình và lựa chọn để cho anh được sống sót."
Vừa nói xong, Tô Uyên lại ôm thật chặt Lâm Bình một lần nữa, cô tựa đầu vào lồng ngực của Lâm Bình.
Cô cảm thấy có cảm giác an toàn mà trước đây cô chưa từng có.
Cô biết rằng loại chuyện này thực sự sẽ không bao giờ xảy ra.
Chỉ là vào lúc này...
Trong mắt Lâm Bình lóe lên một tia phức tạp.
Đúng vậy.
Tình huống trong phim đó nhất định sẽ không xảy ra.
Nhưng mà... Con người luôn phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm tiềm ẩn...
Một khi nó bùng nổ, chỉ có thể biết rằng nó giống như bầu trời sắp sụp đổ, giống như thế giới bị hủy diệt!
Một lúc sau...
"Tô Uyên, em đi thay quần áo ngủ thành váy dây đi!"
Lâm Bình nói.
Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyên hơi đỏ lên.
Ngay cả vùng cổ, dường như cũng giống như dáng vẻ lúc ở trên giường.
"Anh... Anh muốn em thay... Quần áo ngủ để làm gì...?"
Lại còn là quần áo ngủ thành váy có dây nữa!
Mặt Tô Uyên đỏ bừng.
Giọng nói của cô cũng trở lên lắp bắp.
Nhìn thấy vậy, Lâm Bình biết rằng Tô Uyên đã nghĩ sai rồi!
"Anh muốn dùng quả năng lượng giúp em thanh lọc cơ thể!"
Lâm Bình vội vàng nói.
Đồng thời, anh vươn tay ra vỗ vào ngọc bội đang treo ở bên eo một cái.
Trong lòng bàn tay Lâm Bình xuất hiện một viên quả năng lượng to bằng quả đào.
Quả năng lượng vừa được lấy ra ngoài, cho dù Tô Uyên chỉ ở gần quả năng lượng nhưng cô cũng cảm thấy mình có chút sảng khoái ngay lập tức.
"Đây là cái gì vậy?"
Tô Uyên tò mò hỏi.
Đồng thời cô cũng biết rằng vừa rồi là mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Thật là xấu hổ!
"Đây chính là loại quả năng lượng chứa đựng nguồn năng lượng vô cùng dồi dào từ trời đất. Em không phải là võ giả nên khi ăn loại quả năng lượng này thì chỉ có lợi, không có hại. Ngược lại, nếu ăn nhiều sẽ phá hủy nội tạng của em, thậm chí còn khiến cho cơ thể em nổ tung."
"Nhưng mà có anh ở đây rồi, anh sẽ dùng tất cả năng lượng của trời đất để giúp em thanh lọc cơ thể, giúp em loại bỏ các tạp chất trong cơ thể. Như vậy, sau này em có thể chống lại tất cả các loại bệnh tật ngay cả khi em không luyện tập võ thuật hay là khi không trở thành võ giả. Bên cạnh đó, xác suất sống lâu trăm tuổi cũng có khả năng rất cao."
Lâm Bình giải thích.
"Thanh lọc cơ thể? Chống lại tất cả các loại bệnh? Sống lâu trăm tuổi?"
Tô Uyên hơi ngạc nhiên.
Cho dù đây là người đàn ông của cô, anh là một trong những cường giả có tiếng tăm lừng lẫy nhất, là thần cảnh cường giả đứng đầu hiện nay, còn mạnh hơn cả chiến thần Lâm Thanh Sơn.
Nhưng Tô Uyên thực sự không quá hiểu biết về võ đạo.
Cô chỉ có thể thông qua sức mạnh mà Lâm Bình đã thể hiện trước đây mới có thể biết được rằng trên thế giới này, võ giả có võ công cao cường đều có thể bay lên trời chui xuống đất.
"Đúng vậy, trong cuộc đời của một người, khi mới sinh ra hay là khi còn là một đứa trẻ sơ sinh là lúc cơ thể trong sạch nhất. Khi lớn lên, con người ăn ngũ cốc, hoa màu, còn bây giờ bao gồm cả vấn đề không khí, ô nhiễm, các loại thực phẩm rác rưởi,... những thứ này khiến cho tạp chất trong cơ thể ngày càng nhiều hơn, cũng dễ dàng sinh ra nhiều bệnh tật hơn. Mà ngoài trừ sức mạnh ra, các võ giả rất khó bị mắc các bệnh là do khi luyện tập công phu đến mức mạnh nhất thì gân cốt ở bên trong sẽ tự sinh ra nội lực, nó sẽ tự động giúp thanh lọc cơ thể, loại bỏ các tạp chất bên trong cơ thể,..."
"Võ đạo chia thành ngoại lực, nội lực, hóa cảnh, thần cảnh, chân thần, còn về việc ở trên chân thần còn có cảnh giới gì hay không thì hiện tại anh cũng không biết, nhưng mà anh hoài nghi rằng vẫn còn."
Mặc dù Lâm Bình không biết rốt cuộc cường giả thuộc cảnh giới chân thần trông như thế nào. Nhưng dựa vào những chuyện trước đây, đám người Mai Tuyết Lan chỉ nói rất ngắn gọn về thần cảnh, nhất là vũ khí hạt nhân có thể uy hiếp được chân thần. Lâm Bình phỏng đoán rằng vẫn có người mạnh hơn chân thần.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!