Sau khi ở nhà một tiếng, Lâm Bình cùng Tô Uyên rời khỏi nhà.
Đêm nay, lần đầu tiên Lâm Bình không ở nhà kể từ khi Lâm An Quốc trở về, ông biết. Hiện giờ, phải dành thời gian cho hai người Lâm Bình cùng Tô Uyên.
Phải cho hai người bọn họ một không gian riêng.
Sau khi rời khỏi nhà, Tô Uyên lại hỏi: "Bây giờ chúng ta đi đâu thế anh?"
"Chúng ta đến khu chung cư An Khánh, được chứ?" Lâm Bình nhìn Tô Uyên hỏi.
"Được." Tô Uyên gật đầu đồng ý.
Nhưng mà, đôi má trắng trẻo đã đỏ hồng vi ngượng ngùng.
"Tại sao mặt em lại đỏ như vậy?" Thấy thế, Lâm Bình cười hỏi.
Tô Uyên: ". . . . . . ."
"Nóng." Tô Uyên liếc mắt lườm Lâm Bình một cái, thản nhiên nói.
Những lời nói vừa thốt ra, có một cơn gió mùa thu thổi tới, khiến Tô Uyên không khỏi rụt đầu vào trong áo khoác, khiến Lâm Bình không nhịn được cười một trận to.
"Anh lái xe còn cười, đêm nay anh ngủ ở bên ngoài đi."
Tô Uyển thấy anh cười liền hừ nhẹ một tiếng.
"Em nhẫn tâm như vậy sao?" Lâm Bình nói xong, đồng thời, đem áo gió đang mặc trên người cởi ra, khoác lên người Tô Uyên.
"Dù sao anh cũng da dày thịt béo, mùa đông cũng không sợ bị chết lạnh, sao em lại không đành lòng."
Tô Uyên hừ nhẹ.
Tuy nhiên, khi Lâm Bình khoác chiếc áo gió lên trên người cô, cô cũng không từ chối.
"Anh da dày thịt béo sẽ không sao?"
Nghe vậy, Lâm Bình cố ý sờ vào má mình.
"Nhưng mà. . . . . Không ít người cho rằng da mặt anh rất mỏng. . . . .Làm sao lại thành da dày thịt béo. . . . . "
Lâm Bình cười nói.
Lời này vừa nói ra, Tô Uyên liền bật cười khanh khách: "Đúng rồi, anh chính là kiểu người mặt trắng yếu đuối."
Lâm Bắc: ". . . . ."
"Hừ, anh không phục chứ gì." Thấy Lâm Bình không nói gì, Tô Uyển đắc ý nói: " Anh nghĩ xem, anh đang lái chiếc xe BMW này của ai?"
Lâm Bình: "Của em."
"Quần áo anh mặc trên người là ai mua cho?" Tô Uyển lại hỏi.
Lâm Bình: "Em mua."
'Còn có, chín đô la để được đăng ký kết hôn, là ai đã đưa ?"
Trên mặt Tô Uyên nở một nụ cười tươi, càng thêm vài phần đắc ý, giờ phút này, nhìn cô thật giống như một nữ vương.
Lâm Bình Thở dài: "Là em bỏ tiền ra."
Lâm Bình có thể không có tiền, nhưng cũng có thể nói rằng tiền tiêu không hết.
Nhưng nói tóm lại, trên người anh không có tiền mặt.
Xét cho cùng, ở thời điểm hiện tại, nếu không xác định trước tiền dùng vào mục đích gì thì trên người anh sẽ không có tiền mặt.
Dù sao thì tiền đăng ký kết hôn hôm nay cũng là do Tô Uyên trả.
Lâm Bình căn bản không còn lời gì để phản bác lại.
"Thế nào? Anh còn dám nói, anh không phải được em bao nuôi?"
Nét cười trên mặt Tô Uyên ngày càng đậm, đôi mắt nhìn về phía Lâm Bình với vẻ mặt đắc ý hơn.
Đặc biệt là Lâm Bình được mọi người ngoài kia tôn kính, ở trước mặt cô lại như quả bóng xì hơi, Tô Uyển sao không đắc y được chứ.
"Đúng thế! Vậy nếu như là được em nuôi dưỡng, xem ra anh phải báo đáp em thật tốt, đối với em tốt nhất có thể."
Lâm Bình vừa nói xong, đột nhiên kéo Tô Uyên vào lồng ngực, ôm chặt.
"Anh. . . . . Muốn làm gì. . . .?"
Tô Uyên có chút hoảng hốt.
Dù sao thì bây giờ họ vẫn đang ở dưới khu chung cư, còn có rất nhiều người đi qua đi lại.
"Đương nhiên là ôm chặt lấy người có công bao dưỡng anh rồi, nếu để mất em, anh cũng chỉ có thể ăn không khí."
Lâm Bình ôm chặt lấy eo của Tô Uyên, cùng bước ra ngoài xe.
Mặt Tô Uyên đỏ ửng lên.
Có chút bối rối, giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được, cô liền đỏ mặt, tùy ý để Lâm Bình ôm eo bước ra ngoài.
. . . . . . .
Hải Châu, chung cư An Khang.
Bởi vì Tô Uyên trở về Hải Châu để tiếp tục việc kinh doanh của công ty, cho nên mọi đồ vật ở chung cư An Khang đều như có thêm sức sống.
Cách bố trí đồ vật xung quanh căn nhà đem lại một cảm giác vô cùng ấm áp.
Ở nhà.
Lâm Bình cùng Tô Uyển sẽ hưởng thụ một cuộc sống mà chỉ có hai người bọn họ thôi.
Lúc trước, thời gian Tô Uyển cùng Lâm Bình ở chung không nhiều.
Thời gian bọn họ thân thiết ở cạnh nhau đều bị Tô Phi Tuyết làm nũng ở bên cạnh.
Bởi vậy có thể nói thời gian Tô Uyển cùng Lâm Bình thân mật với nhau đã ít lại càng ít hơn.
Cũng may, đêm nay sẽ không có ai đến quấy rầy hai người bọn họ nữa.
Hiện tại, tuy chưa tổ chức đám cưới nhưng hai người bọn họ đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
Cảm xúc của Tô Uyên đối với Lâm Bình cũng có sự thay đổi.
"Lâm Bình, chúng ta vẫn chưa xem bộ phim điện ảnh đó, tối nay chúng ta xem nó đi, được không?"
Tô Uyên mở TV, hỏi Lâm Bình.
"Không được!" Lâm Bình lắc đầu.
"Làm sao vậy?" Tô Uyên ngẩn người hỏi.
Tô Uyên cảm nhận được, hai vợ chồng mới cưới cùng nhau xem phim điện ảnh, à một cảnh tượng vô cùng ấm áp, cô đã mong chờ nó từ rất lâu rồi, không nghĩ rằng Lâm Bình sẽ không đồng ý.
Nội tâm Tô Uyên không khỏi có chút mất mát.
"Anh nói không được, chính là không được trong cách xưng hô." Lâm Bình khẽ mỉm cười: "Cha mẹ anh đã bảo em nên thay đổi cách gọi, nhưng em lại không chịu thay đổi cách gọi với anh!"
"Phải thay đổi cách gọi sao?" Tô Uyên nhìn Lâm Bình.
"Đúng vậy." Lâm Bình khẽ gật đầu.
"Vậy anh muốn em gọi anh là gì?" Tô Uyên cười giảo hoạt.
Lâm Bình tức giận nói : "Em thấy nên gọi anh là gì thì thích hợp?"
"Lâm Bình?" Tô Uyên vừa nói vừa cười tươi một tiếng.
Lâm Bình: ". . . . . . ."
Lâm Bình!" Tô Uyên lại gọi
Lâm Bình: ". . . . . . . "
"Lâm Bình!"
"Tiểu Bình!"
"Bình Bình!"